Type: Thanh Hương
Tảng đá đè nặng trong lòng bấy lâu biến mất, Lê Họa nói chuyện với Trác Dực
Đình cũng cảm thấy thoải mái hơn. Đây mới chính là cuộc sống thuộc về
cô, chạm vào được, trông thấy được, không cần lo lắng xem khi nào mọi
thứ sẽ vỡ tan như bong bóng.
Có lẽ vì tâm trạng đang tốt nên tối
hôm đó, Lê Họa ngủ rất ngon, mãi đến khi mặt trời chiếu vào giường qua
khung cửa sổ, cô mới thức giấc. Cô vơ lấy điện thoại, thật may trên đời
này vẫn còn có một người sẵn sàng chia sẻ buồn vui với mình.
Chuông đổ vài lần, đối phương mới nghe máy.
“Sáng sớm đã quấy rầy người ta rồi!” Giọng ngái ngủ của Tô Tự nghe như tiếng trẻ con mè nheo truyền qua điện thoại.
Lê Họa nằm trên giường, thay đổi một tư thế thoải mái hơn,nói: “Mình tuyên bố, mình và Trác Dực Đình chính thức trở thành một đôi, từ nay về sau
toàn tâm toàn ý, vui buồn có nhau!”.
“Này này này, cậu tưởng cậu
đang đọc tuyên thệ đám cưới đấy à?” Tô Tự hừ giọng, “Ngày trước cậu cũng nói y hệt thế, giờ lại thêm một nghi lễ chính thức nữa à?”.
“Ngày trước chỉ là mình tự nhủ với bản thân thôi, còn một vài chuyện vẫn còn luyến tiếc”.
Tô Tự im lặng giây lát, hiểu được Lê Họa muốn ám chỉ tới ai, tới điều gì.
Gặp được một người khiến trái tim rung động, chúng ta có thể quên hết
mọi thứ vì người ấy, bất chấp tất cả vì người ấy, thế nhưng cuộc sống
lại cần chúng ta phải biết hòa hiệp. Đã không còn là thiếu nữ mười bảy
để mà thờ ơ, cũng chẳng phải cô gái đôi mươi làm sai có thể làm lại từ
đầu.
“Dạo này mình đang đọc một cuốn tiểu thuyết yêu thầm”. Tô Tự cười nói, “Nữ chính một lòng một dạ yêu nam chính mặc kệ anh ta có bạn
gái hay chưa, kết quả cuối cùng là nam chính trở thành kẻ quỳ rạp dưới
váy nữ chính. Cậu cũng có thể thử xem sao!”.
Lê Họa không mấy
hứng thú với những thứ này, cô nhìn chăm chú bên ngoài cửa sổ. Nắng rực
rỡ phủ một tầng ánh sáng lấp lánh như kim tuyến lên tấm thảm.
“Nếu viết tiểu thuyết, mình nhất định sẽ lấy chủ đề là yêu thầm. Cô gái yêu
say đắm chàng trai và làm rất nhiều chuyện vì anh ta. Cuối cùng kết cục
sẽ là chàng trai nói với cô gái: Nếu em có cá tính một chút, có lẽ anh
sẽ chấp nhận em, anh không cần một bảo mẫu suốt ngày bảo anh thế này thế kia. Hoặc là : Anh thích kiểu con gái thông minh xinh đẹp, xin lỗi em,
em không phải tuýp người anh thích. Trên đời này làm gì có chuyện đơn
giản cô yêu tôi thì tôi phải yêu lại cô? Hơn nữa, cho dù cậu có thích
anh ta đến đâu, anh ta cũng chẳng nhận được ích lợi gì ngoài cái tiếng
được cậu thích, tại sao anh ta phải điên cuồng yêu cậu chứ? Dù rằng mọi
người đều thích yêu thầm sẽ có kết quả viên mãn, nhưng mình cảm thấy mọi người nên chấp nhận sự thật rằng hầu hết những mối tình thầm lặng đều
chẳng đi đến đâu cả, lãng phí thời gian. Thế nên, nếu viết về chủ đề yêu thầm, càng phải viết kết cục bi đát”.
“Không ngờ cậu lại có ác
cảm với chuyện yêu thầm như thế cơ đấy!”Tô Tự ngán ngẩm, “Lê Họa, ngày
trước cậu yêu thầm Lộ Thiếu Hành phải không?”.
Bây giờ, đốm lửa mới nhem nhóm trong lòng ấy cũng sắp vụt tắt rồi.
“Ừ”. Lê Họa gượng cười thừa nhận, “Chuyện lâu lắm rồi”.
Em yêu anh, đã từng yêu anh.
Rốt cuộc đã có thể giải thoát cho bản thân rồi.
Mặc dù Trác Dực Đình không thích công việc hiện tại của cô, nhưng ít nhất
thì cô cũng tự nuôi lấy bản thân chứ không dựa dẫm vào người khác. Nếu
may mắn đến được với Trác Dực Đình, cô không thể tiếp tục công việc này
nữa, cô phải nghĩ cho anh.
Hiện giờ cô vẫn cảm thấy bất an, khi
mà mọi chuyện vẫn chưa đâu vào đâu, cho dù cô rất tin tưởng vào tình cảm của Trác Dực Đình và tình cảm của chính mình.
Buổi tối vừa đến
Glamour, Lê Họa lập tức bị chị Lan kéo lại nói chuyện. Chị Lan luôn đối
đãi đặc biệt với Lê Họa bởi lẽ cô là người biết thân biết phận. Chị Lan
chìa ra tấm thẻ, nói: “Mau đến đó đi, bọn họ đặt phòng lâu rồi đấy, nếu
biết người tiếp đón là em không biết còn vui tới cỡ nào”.
Nhận
lấy tấm thẻ, Lê Họa trong lòng tự hiểu, đám công tử nhà giàu kia thích
nhân viên nào phục vụ không quan trọng, quan trọng là phải chiều đúng ý
họ. Với gia thế đám người ấy, một khi họ làm loạn thì Glamour chắc chắn
hết đường làm ăn. Bởi vậy, chị Lan mới phải cân nhắc trước sau. Mặc dù
những chuyện như vậy không xảy ra thường xuyên, nhưng vẫn cần đề phòng
cẩn thận.
Lê Họa trang điểm thêm một chút cho sắc mặt tươi tỉnh,
rồi mới mở cửa vào phòng bao. Bên trong là đám đàn ông ăn mặc lịch
thiệp, dáng vẻ trông rất tử tế. Đương nhiên xã hội này có đầy rẫy loại
người giả tạo, nhưng cũng không thể tùy tiện nghi ngờ những thân sĩ gia
giáo này được. Đám đàn ông đang chơi mạt chược, phụ nữ ở đây chỉ là món
đồ tiêu khiển, thỉnh thoảng cười nói vài câu, chẳng có nhiều tác dụng.
Tuy nhiên những người ở đây đều là chỗ quen biết, Lê Họa vẫn phải chào
hỏi. Cô đi tới bên cạnh Bùi Chấn Vũ: “Anh Bùi, lâu lắm mới gặp anh”.
Bùi Chấn Vũ nhếch miệng cười: “Đáng lẽ tôi mới phải nói câu đấy chứ cô Lê!”.
Lê Họa ngồi xuống cạnh Bùi Chấn Vũ, xem anh ta đánh bài.
“Quân nào bây giờ nhỉ?”.Bùi Chấn Vũ đột nhiên hỏi cô.
Lê Họa chỉ vào một quân bài, Bùi Chấn Vũ nghe theo cô thật.
“Một lời của mỹ nhân liền dốc sạch hầu bao!” Gã đàn ông ngồi đối diện Bùi Chấn Vũ đột nhiên mở miệng.
“Nụ cười của mỹ nhân đáng giá ngàn vàng, thế này đã là gì chứ?” Bùi Chấn Vũ bất cần đáp.
Đối phương cười nhạt. Người đàn ông này là Lộ Diệc Cảnh, bố mất sớm khiến
tính tình anh ta ngạo mạn cứng đầu, quả thật kém xa so với những ông anh trai của anh ta.
Dường như cảm nhận được ánh mắt dò xét của Lê Họa, Lộ Diệc Cảnh bất chợt quay sang nhìn cô.
Dáng vẻ bề ngoài của cô quả thật có phần đáng lừa người khác. Chính Tô Tự từng nhận xét về cô như vậy.
Lộ Diệc Cảnh cơ hồ nảy sinh hứng thú với Lê Hoạ, anh ta rất thích kiểu phụ nữ có vẻ ngoài thanh thuần nhưng trên giường thì lại hoang dại. Người
ta vẫn thường nói, đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu, nhưng nếu phụ nữ cũng “xấu” nữa chẳng phải càng hay sao?
“Thua mãi thôi, anh Lộ có thể đổi chỗ với tôi được không?” Người đàn ông ngồi kế bên chợt lên tiếng.
Lộ Diệc Cảnh tỏ ra bất cần nhưng thực chất trong lòng thì mừng rỡ, cười đáp: “Được thôi, tôi cũng muốn đổi vận may xem sao!”.
Hai người bọn họ đứng dậy đổi chỗ cho nhau, lúc này Lô Diệc Cảnh chỉ còn cách Lê Họa mười centimét.
“Nghe nói tửu lượng của cô Lê khá lắm?”
“Cậu tư quá lời rồi.” Lê Hoạ mỉm cười.
Lộ Diệc Cảnh không nhìn sang cô mà nói tiếp: “Dịp nào đó cùng nhau đi uống một bữa là biết ngay tôi có quá lời hay không ấy mà”.
Lê Họa cười cười, đưa tay cầm lấy lá bài của Lộ Diệc Cảnh: “Tôi cả gan kiến nghị anh đánh quân này nhé!”.
Hương thơm thoang thoảng tỏa ra bàn tay cô khiến Lộ Diệc Cảnh bất giác cau
mày. Ma xui quỷ khiến thế nào, anh ta nghe theo lời cô, kết quả, lại một màn thua.
“Cô Lê đúng là thần tài của chúng tôi.” Một gã nào đó lên tiếng.
“Xem ra mấy người là đồng bọn của nhau rồi phải không?” Lộ Diệc Cảnh cười ngán ngẩm.
Bầu không khí tương đối vui vẻ đến tận khi ván bài kết thúc, ba gã đàn ông kia
đều tỏ thái độ mập mờ với Lê Họa. Cô tiễn bọn họ ra về, tâm trạng Lộ
Diệc Cảnh không đến nỗi nào. Ra khỏi cửa, anh ta chợt quay đầu lại hỏi,
giọng thoảng qua một chút tiếc nuối: “Cô tốt nghiệp đại học danh tiếng
nhỉ?”
Lê Họa vô tư gật đầu.
Lộ Diệc Cảnh tươi cười đưa cho cô một tờ séc. Cô không từ chối.
“Tiễn đến đây là được rồi”. Anh ta nói mà không nhìn cô.
Sự căng thẳng nãy giờ rốt cuộc biến mất. Có lẽ cả cô và mọi người đều sai
rồi, cho rằng Lộ Diệc Cảnh là một gã công tử bột chỉ biết chơi bời lêu
lổng.
Cô vào phòng vệ sinh rửa mặt, trang điểm lại rồi mới đi ra. Bùi Chấn Vũ đã đứng bên ngoài từ bao giờ.
“Tránh xa đám nhà họ Lộ ra”. Anh ta nói bâng quơ rồi bước vào phòng vệ sinh nam.
Bọn họ đã mấy lần chạm mặt nhau như vậy rồi, xem ra anh ta thật sự có ý tốt muốn nhắc nhở cô. Cô nhếch môi cười, có lẽ Bùi Chấn Vũ cũng coi cô là
loại đàn bà dễ dàng leo lên giường đàn ông.
Hôm nay đúng là một ngày xui xẻo, đi được mấy bước cô lại gặp đối tượng mà Bùi Chấn Vũ vừa khuyên cô nên tránh xa.
“Bao lâu rồi không về nhà hả?” Lộ Thiếu Hành hơi cao giọng.
Lộ Diệc Cảnh cười trừ: “Em chẳng nhớ!”.
“Cậu chỉ nhớ đi uống rượu thôi chứ g?”.
“Anh biết thế rồi còn hỏi em”.
“Hôm nay, ông Giang có nhắc đến cậu đấy. Tại sao lại bị nhắc thì chắc cậu phải biết rõ!” Lộ Thiếu Hành quắc mắt.
Lộ Diệc Cảnh thôi cười, lúng túng trả lời: “Em biết rồi”.
“Biết cái gì?” Lộ Thiếu Hành kiên quyết không bỏ qua.
“Đưa Giang Tri Ngữ về diễn tiếp màn vợ chồng hạnh phúc, được chưa ông anh yêu quý của em?” Lộ Diệc Cảnh cười xòa.
Lộ Thiếu Hành lườm em trai: “Đừng có để anh thấy cậu ở những nơi như thế này một lần nữa!”.
“Chỉ biết mình thôi”. Dứt lời, Lộ Diệc Cảnh bỏ đi. Ai cũng cho rằng anh ta là kẻ lông bông, không biết suy nghĩ trước sau.
Lộ Thiếu Hành không giữ em trai, đột nhiên quay đầu lại bắt gặp Lê Họa đang đứng đó xem kịch hay.
Cô lúng túng cười, nhưng chưa đợi cô nở một nụ cười trọn vẹn, Lộ Thiếu Hành đã quay lưng bước đi.