Độc Tôn Tam Giới

Chương 405: Chương 405: + 406 Giang Trần, là ân sư của ta




Chương 405 Giang Trần, là ân sư của ta 1

Thấy Liễu Thừa Phong hỏi vô lễ, bạch nhãn khẽ đảo:

– Kiều Bạch Thạch cùng ta quan hệ ra sao, liên quan gì đến ngươi? Có phải ngươi nghe ngóng hơi nhiều hay không?

– Thạch Tiêu Dao, ngươi cuồng cái gì chứ? Cung chủ của ta hỏi ngươi, đó là cho ngươi mặt mũi.

Bên Càn Lam Bắc Cung kia, một gã cao tầng kêu lên.

Liễu Thừa Phong lạnh lùng liếc nhìn Thạch Tiêu Dao, ánh mắt lại chuyển hướng Chu Khuê.

Chu Khuê thấy Liễu Thừa Phong không lên tiếng, cười nhạt một tiếng nói:

– Lão Liễu, ngươi đừng hỏi ta cùng Kiều Bạch Thạch có quan hệ gì, Chu Khuê ta, rất thưởng thức người trẻ tuổi tài hoa như vậy, không cần lý do.

Lời này, thì là trực tiếp đẩy Liễu Thừa Phong ra, để cho Liễu Thừa Phong ngay cả chỗ trống hỏi cũng không có.

Long Nha vệ Phó tổng quản, quyền cao chức trọng, so với hắn cũng không kém đi nơi nào. Nói sau hai người tầm đó không có cái gì cùng xuất hiện, Chu Khuê không cần phải kiêng kị hắn.

Về phần Thái tử Diệp Dung, Liễu Thừa Phong là không dám chất vấn.

Mà Đan Phi tiểu thư, đừng nói cùng Diệp thái phó quan hệ mật thiết, dù không có vấn đề gì, nữ tử Thần Tiên này ngồi ở đó, cũng khiến cho Liễu Thừa Phong không dám lỗ mãng.

Liếc qua Giang Trần bên người Đan Phi, vẻ mặt Liễu Thừa Phong âm dương quái khí:

– Có thể cùng nhiều cự đầu Vương Quốc bình khởi bình tọa như vậy, không biết vị Giang Trần huynh đệ này, là có địa vị gì?

Giang Trần có địa vị gì, Liễu Thừa Phong quá rõ ràng. Càn Lam Bắc Cung ở Bảo Thụ Tông, chỗ dựa là Thiết trưởng lão.

Hắn sao không biết cừu nhân Giang Trần của Thiết trưởng lão là thần thánh phương nào?

Giang Trần nhàn nhạt liếc nhìn Liễu Thừa Phong:

– Liễu cung chủ, ta với ngươi tầm đó, không có gì phải khách khí cả. Dưới tay ngươi có một nhóm lớn đệ tử, cùng ta là có sống chết đại thù. Ngươi tốt nhất giám sát chặt chẽ một chút, đừng để bọn hắn rơi vào trong tay ta.

Nếu là địch nhân, Giang Trần sẽ không có cái gì khách khí. Hôm nay Càn Lam Bắc Cung tới, rõ ràng là muốn cướp đoạt Ninh Thanh Yên, sớm muộn gì cũng sẽ xé rách da mặt, Giang Trần không có ý định khách khí với bọn họ.

Hơn nữa, trên đường hắn vừa tới Thiên Quế Vương Quốc, nhiều đệ tử của Càn Lam Bắc Cung đuổi giết hắn, tuy ở trong thế giới mê cảnh giết Lưu Xán, nhưng mấy người còn lại kia, vẫn nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật.

Liễu Thừa Phong vốn ở mấy người trước, đụng phải mặt mũi xám xịt, không nghĩ tới, đến chỗ Giang Trần lại càng khoa trương, trực tiếp trở mặt với hắn.

– Hảo hảo hảo, Liễu Thừa Phong ta sống lớn như vậy, thật đúng là thêm kiến thức. Giang Trần, ngươi nói đến sinh tử đại thù đúng không, lần trước ở vương đô, đệ tử Càn Lam Bắc Cung ta bị ngươi đánh chết bên đường. Còn có Lưu Xán, ở thế giới mê cảnh chết không minh bạch, chỉ sợ ngươi cũng trốn không thoát quan hệ. Vài món sổ sách này, rất muốn tìm thời gian hảo hảo tính tính với ngươi.

Liễu Thừa Phong tức đến tái mặt.

Thiết trưởng lão ở chỗ Giang Trần ăn phải lỗ vốn, Liễu Thừa Phong thủy chung cho rằng, đó là Diệp Trọng Lâu lão gia tử uy áp, không phải Giang Trần lợi hại đến cỡ nào.

Liễu Thừa Phong hắn, lại mượn cơ hội này, thu thập Giang Trần. Mượn chuyện này tranh công với Thiết trưởng lão.

Giang Trần đạm mạc cười cười:

– Không cần tìm thời gian, hôm nay đã rất tốt. Học trò của ngươi, không phải được xưng Tam đại thiên tài gì sao, vừa vặn ta làm người, ghét nhất là những phế vật khinh nhờn danh hiệu thiên tài, ta yêu thích lớn nhất, là nghiền áp các loại ngụy thiên tài, đuổi giết bọn chúng triệt để.

Khiêu khích, đây quả thực là khiêu khích trắng trợn.

Mặc dù là Thái tử Diệp Dung hay Đan Phi, cũng có chút kinh ngạc, hướng Giang Trần quăng đi ánh mắt kinh ngạc.

Bất quá, bọn hắn chợt minh bạch thâm ý cử động lần này của Giang Trần.

Thứ nhất, Giang Trần cùng Càn Lam Bắc Cung có thù mới hận cũ, nhất định là không thể nào hoà giải.

Thứ hai, mượn cơ hội như vậy, triệt để đè xuống cái gọi là thiên tài của Càn Lam Bắc Cung.

Một khi những cái gọi là thiên tài này bị Giang Trần đánh bại, như vậy Tiêu Vũ còn có thể diện gì tiếp tục dừng lại? Còn có thể diện gì cùng Kiều Bạch Thạch tranh?

Quả nhiên, Giang Trần vừa nói ra, vài tên đệ tử sau lưng Liễu Thừa Phong đều biến sắc.

Trong khoảng thời gian này, bọn hắn cũng đã được nghe nói qua tên tuổi Giang Trần, biết rất nhiều chuyện của Giang Trần, biết Giang Trần cùng Càn Lam Bắc Cung bọn họ có ân oán.

Nhất là Giang Trần bắn chết Tân Vô Đạo cùng Thích Phụng Tiên, truyền bá rất rộng, khiến cho bọn hắn muốn không nghe cũng khó khăn.

Tu vi của Tân Vô Đạo cùng Thích Phụng Tiên, tuy kém Tam đại thiên tài của Càn Lam Bắc Cung, nhưng chênh lệch cũng không quá xa.

Cho nên, Tam đại thiên tài này bị Giang Trần vẽ mặt, trong lúc nhất thời, đều có một loại xúc động muốn tiến lên khiêu chiến Giang Trần. Nhưng loại xúc động này, lúc suy nghĩ đến Tân Vô Đạo cùng Thích Phụng Tiên, lại bị bọn hắn cưỡng ép nhịn xuống.

Võ đạo chi lộ, tuy phải có dũng khí nghênh khó mà lên.

Nhưng có dũng khí, không có nghĩa là không đầu không đuôi xông lên. Rất hiển nhiên, Giang Trần này đối với Càn Lam Bắc Cung có một bụng oán niệm, muốn mượn cơ hội này diệt bọn hắn.

Lúc này nếu như nhịn không được, lên sẽ hợp ý Giang Trần, nhất định là đi chịu chết

Liễu Thừa Phong thấy Giang Trần một câu trấn trụ Tam đại thiên tài đệ tử, trong đầu cũng không có tư vị, bất quá hắn rốt cuộc là nhìn quen đại tràng diện, cười nhạt một tiếng:

– Giang Trần, tựa hồ hôm nay tới cầu hôn, không phải ngươi a? Ngươi ở địa bàn của Ninh cung chủ, hô đánh kêu giết, không cảm thấy mình đoạt danh khí chủ nhân sao?

– Ta đoạt danh khí chủ nhân, Liễu cung chủ ngươi đoạt so với ta còn nhiều, kia lại tính toán cái gì?

Giang Trần ngôn từ sắc bén, tuy Liễu Thừa Phong là người từng trải, cũng rất ít gặp được đối thủ hoàn toàn không nói đạo lý như vậy.

Tuy hắn muốn bảo trì phong độ, nhưng như trước nhịn không được có xúc động nghiến răng nghiến lợi.

Cố gắng ngăn chặn lửa giận, Liễu Thừa Phong nói:

– Tiêu Vũ là đồ nhi của ta, ta vì hắn cầu hôn, với tư cách gia trưởng nhà trai, có gì không thể?

Giang Trần không khỏi nở nụ cười:

– Ngươi có thể đại biểu Tiêu Vũ, vì cái gì ta không thể đại biểu Kiều Bạch Thạch?

– Ngươi đại biểu Kiều Bạch Thạch?

Liễu Thừa Phong không hiểu thấu nhìn Giang Trần, lại nhìn Kiều Bạch Thạch một chút.

Dầu gì Kiều Bạch Thạch cũng đã ngoài 30 tuổi tuổi, mà Giang Trần này, hai mươi cũng không tới. Một thiếu niên, lại đi đại biểu Kiều Bạch Thạch?

Ngay cả Ninh cung chủ, lông mày cũng hơi nhíu một cái, nhìn qua Kiều Bạch Thạch, hơi có chút bất mãn. Nghĩ thầm Kiều Bạch Thạch này mời người đến, như thế nào cũng lừa gạt như vậy?

Kiều Bạch Thạch bị ánh mắt của Ninh cung chủ nhìn sang, thong dong cười cười:

– Cung chủ đại nhân, có một số việc, Bạch Thạch vẫn nên thẳng thắn thành khẩn. Trần thiếu, là ân sư thụ nghiệp của Kiều Bạch Thạch ta. Ân sư, như cha mẹ.

Ở đây, có một ít người biết rõ Kiều Bạch Thạch cùng Giang Trần là một nhóm, nhưng mà trên cơ bản đều cho rằng, Kiều Bạch Thạch chỉ là khách khanh của Giang Trần, nhiều nhất là tùy tùng.

Chương 406 Giang Trần, là ân sư của ta 2

Nhưng mà, quan hệ thầy trò, lại ai cũng không thể tưởng được.

- Giang Trần, hắn là ân sư của ngươi?

Liễu Thừa Phong nhịn không được cười nhạo.

- Kiều Bạch Thạch, ngươi một bó niên kỷ, sống lên thân cẩu rồi a? Một tiểu tử miệng còn hôi sữa, ngược lại thành ân sư của ngươi? Ngươi bịa đặt cũng biên giống một chút được không?

Ngay cả Ninh cung chủ, cũng nhịn không được quát khẽ nói:

- Thật sự là hồ đồ.

Bởi như vậy, Phí lão đầu không chịu nổi rồi. Bọn hắn đây là xem thường Trần thiếu, xem thường Trần thiếu, cái kia chính là gián tiếp xem thường Phí Huyền hắn.

Đừng nói Kiều Bạch Thạch, ngay cả hắn, muốn nói tiếp, còn chưa đủ tư cách làm đồ đệ của Trần thiếu đây này, vẫn chỉ là một dược bộc tùy tùng mà thôi.

Đương nhiên, những lời này, là bất tiện nói ra.

Thế nhưng mà, những hỗn đản này khinh nhờn Trần thiếu như thế, quả thực là không để Phí Huyền hắn vào mắt.

Bạch nhãn một phen, Phí lão đầu cười lạnh nói:

- Liễu Thừa Phong, không ngờ ngươi chỉ có chút tiền đồ như vậy? Trong tu luyện giới, nào có đạo trước sau, chỉ có người giỏi làm thầy. Ai nói niên kỷ nhỏ, là không thể làm lão sư?

- Hắc hắc, cô lậu quả văn.

Thạch Tiêu Dao cũng lạnh lùng bật cười.

Diệp Dung Thái tử mỉm cười, tuy không nói gì, nhưng hiển nhiên là đồng ý Phí lão đầu cùng Thạch Tiêu Dao nói.

Chu Khuê cũng vuốt râu mà cười, đối với Liễu Thừa Phong thuyết pháp, không ngừng lắc đầu, biểu lộ xem thường.

Tuy Đan Phi không nói, nhưng mà nàng so với ai khác đều hiểu rõ một ít bí mật của Giang Trần, cho nên, nghe Kiều Bạch Thạch nói như vậy, nàng không chút nghi ngờ, ánh mắt nhìn về phía Giang Trần, trong lòng nghĩ, Giang Trần này, đến cùng ẩn giấu bao nhiêu bí mật?

Ngay cả Diệp lão gia tử ở trên rất nhiều vấn đề, cũng phải thỉnh giáo Giang Trần. Thiên tài như vậy, đừng nói làm lão sư cho Kiều Bạch Thạch, dù làm lão sư cho Liễu Thừa Phong cũng dư xài.

Phí lão đầu thấy mọi người đều ủng hộ hắn, lực lượng càng đủ.

Hắn là người điên, đã nắm chắc, ngữ khí cũng càng bức người:

- Liễu Thừa Phong, nếu ngươi có thể luyện chế ra Tứ Quý Thường Thanh Đan, hoặc có thể luyện chế ra Thần Tú Tạo Hóa Đan, hoặc có thể chế ra Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, lão tử cũng bái ngươi làm thầy. Ngươi không có bổn sự này a, thiên phú của Trần thiếu cao bao nhiêu, lão đầu ta không muốn nói khoác. Ta chỉ nói một câu, luận tu vi cùng thiên phú đan dược, coi như là lão đầu ta, cũng chỉ có thể xách giày cho Trần thiếu. Thiên tài như vậy, không biết lão sư cho Kiều Bạch Thạch, có vấn đề gì a?

Đan Phi một mực hoài nghi, Tứ Quý Thường Thanh Đan cùng Giang Trần có quan hệ, nghe Phí lão đầu nói, rốt cục đã nhận được chứng thực, trong mắt đẹp, bắn ra một chút sắc thái ý vị thâm trường.

Giờ khắc này, Ninh cung chủ chấn kinh rồi.

Đừng nhìn lão nhân Phí Huyền này tính tình cổ quái, nhưng thực chất bên trong phi thường kiêu ngạo, nhất là phương diện đan dược, trong những lão đại của Tứ đại đạo tràng, đều công nhận Phí Huyền là đệ nhất nhân.

Thậm chí, thiên phú cùng trình độ đan dược của Phí Huyền, phóng tới Bảo Thụ Tông, đó cũng là tồn tại làm người khác chú ý.

Chỉ là, mọi người đều biết, Phí Huyền ở Bảo Thụ Tông đắc tội người, mới bị lưu đày, ở Thanh Dương Cốc sống uổng nhân sinh.

Nói đến phương diện đan dược, Phí lão đầu kiêu ngạo, vậy mà nói hắn chỉ xứng xách giày cho Giang Trần, dù trong lời nói có chút khoa trương, nhưng tu vi đan dược của Giang Trần, cũng đầy đủ kinh người.

Trước khỏi cần phải nói, Tứ Quý Thường Thanh Đan, Thần Tú Tạo Hóa Đan kia, bất luận một loại nào, đặt ở trong giới đan dược, đều là tồn tại nhất đẳng, nếu không có thủ bút đại sư, là căn bản không chế tác ra.

Còn có Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu kia, ở dưới Đa Bảo Đạo Tràng mở rộng đóng gói, cho dù là Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu Phàm phẩm, hôm nay cũng trở thành một loại đồ uống cao nhất của giới quý tộc vương đô.

Mọi người nhất trí cho rằng, Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu này là Đa Bảo Đạo Tràng khai phát, không nghĩ tới, người sau lưng, dĩ nhiên là Giang Trần.

Mà nhìn bộ dạng của Thạch Tiêu Dao, chẳng những không có phủ nhận, ngược lại vẻ mặt mỉm cười, ánh mắt nhìn qua Giang Trần, rõ ràng tràn ngập thưởng thức, thậm chí có vài phần sùng bái.

Đúng vậy, cái kia chính là sùng bái.

Nếu như nói ban đầu cùng Giang Trần liên hệ, Thạch Tiêu Dao còn có giá đỡ trưởng bối, như vậy hôm nay, hắn đối với Giang Trần là triệt để phục rồi.

Một thiếu niên từ bên ngoài đến, ngắn ngủn không đến một năm, lại đem thế cục Thiên Quế Vương Quốc quấy long trời lở đất.

Ở trong thế cục hỗn loạn của vương đô, sinh sinh giết ra một đại đạo quang minh.

Ai cũng biết, Thái tử Diệp Dung có thể thượng vị, có thể lấy yếu thắng mạnh, đại đa số công lao, đều là nhờ Giang Trần.

Hôm nay Thạch Tiêu Dao đối với Giang Trần, cũng không dám có giá đỡ trưởng bối nữa, mà chuyển biến thành, là giao tình ngang hàng, thậm chí, hắn còn phải cầu Giang Trần.

Khỏi cần phải nói, chỉ cần là Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu kia, đã mang đến cho Đa Bảo Đạo Tràng bao nhiêu tiền lời? Để cho Thạch Tiêu Dao hắn ở Đa Bảo Đạo Tràng ra bao nhiêu danh tiếng?

Giang Trần, là thần tài của Đa Bảo Đạo Tràng, Thạch Tiêu Dao sao có thể không nịnh bợ?

Giờ phút này, trong lòng Ninh cung chủ có chút rối loạn. Không thể không nói, giờ phút này, nàng có chút dao động.

Nếu như nói trước hôm nay, nàng căn bản không có nhìn qua Kiều Bạch Thạch, cũng không có đem Kiều Bạch Thạch coi thành con rể tương lai cân nhắc qua.

Thế nhưng mà, giờ khắc này, nàng rốt cuộc không cách nào xem nhẹ hắn rồi.

Trước khỏi cần phải nói, nhiều lão gia hỏa tới cầu hôn cho hắn như vậy, cái này ít nhất nói rõ, người ta để mắt Kiều Bạch Thạch.

Mà Kiều Bạch Thạch này, cũng hoàn toàn chính xác có tiền vốn khiến cho người ta hãnh diện.

Nhìn đội hình cầu hôn của Kiều Bạch Thạch, Ninh cung chủ biết rõ, đó căn bản là không cách nào cự tuyệt. Một khi cự tuyệt, Càn Lam Nam Cung nàng liền bốn bề thọ địch.

Thanh Dương Cốc cùng Đa Bảo Đạo Tràng, chẳng khác nào là triệt để đắc tội chết.

Thái tử Diệp Dung, thì đại biểu cho vương thất.

Đan Phi tiểu thư, đại biểu cho Diệp Trọng Lâu Diệp thái phó.

Chu Khuê cùng Điền Thiệu, thì đại biểu cho Long Nha vệ. Như vậy tính toán, nếu nàng muốn mạnh mẽ thúc đẩy quan hệ thông gia giữa Càn Lam Nam Cung cùng Càn Lam Bắc Cung, Càn Lam Nam Cung sẽ gặp phải trạng thái cô lập bất lực.

Càn Lam Nam Cung, ly khai Càn Lam Bắc Cung, nó vẫn là Càn Lam Nam Cung, cũng không bởi vậy bị hao tổn gì. Dù sao, Càn Lam Nam Cung và Càn Lam Bắc Cung quan hệ không tính là tốt.

Thế nhưng mà, nếu như Càn Lam Nam Cung đắc tội những thế lực kia, vậy sau này Càn Lam Nam Cung phát triển, sẽ là tiền đồ một mảnh ảm đạm.

Hơn nữa, nàng còn phải cân nhắc một nhân tố, một nhân tố trọng yếu nhất…

Giang Trần.

Đúng vậy, Kiều Bạch Thạch là đệ tử của Giang Trần, chuyện này đối với tâm lý của Ninh cung chủ có trùng kích quá lớn.

Giang Trần là người ra sao? Tuy Ninh cung chủ là lần đầu tiên nhìn thấy Giang Trần, nhưng tên tuổi của hắn, lão thái thái lại kính đã lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.