Chương 119 Nô nức tấp nập báo danh 2
Cái này còn không kể cả truyền nhân dòng chính của những đại tù trưởng kia.
- Tam thúc, người trên danh sách, ngươi hỗ trợ tham khảo thoáng một phát. Tuy thiên phú trọng yếu, nhưng nhân phẩm càng phải xem trọng. Giang gia ta, không cần loại người lâm trận lùi bước đến thuần phục.
Chiêu mộ tám thân vệ, nói cho cùng, đối với Giang Trần mà nói, cũng chỉ là một khúc nhạc đệm mà thôi. Chí hướng của hắn cũng không chỉ như thế.
Chấp hành nhiệm vụ này, chỉ là thuận thế mà làm, chỉ là thuận theo đại thế, không muốn ở Tiềm Long thi hội bại bởi bất luận kẻ nào!
Ở dưới Giang gia tộc lão hỗ trợ, Giang Đồng rất nhanh liền chốt lại ba danh ngạch.
Ba cái này, là bọn hắn công nhận đáng tin nhất, bất kể là xuất thân, hay danh tiếng, đều thuộc về phái tuyệt đối ủng hộ Giang gia. Hơn nữa ba người này, ở trong gia tộc mình, cũng không phải tồn tại hạch tâm, cái này để cho bọn hắn có động lực cố gắng tiến thủ.
- Trần Nhi, tờ báo danh này, danh tự bị xóa đi rồi, có chút kỳ quặc.
Giang Đồng cau mày.
- Từ dấu vết biến mất đến xem, tờ báo danh này, hẳn là biểu đệ của ngươi, là nhi tử của tiểu di ngươi Tiết Đồng?
Tiết Đồng?
Trong trí nhớ kiếp trước của Giang Trần, trí nhớ về người này rất ít, loáng thoáng, tựa hồ có một bộ dạng thon gầy mà mơ hồ. Trong ấn tượng, tựa hồ là một nhân vật mẹ không đau, cậu không yêu kia.
- Nhà mẹ đẻ của mẫu thân ta, không có người báo danh sao?
Giang Trần hiếu kỳ.
- Có, nhi tử cậu cả ngươi Lam Nhất Chu. Bất quá, tu vi của hắn mới năm mạch chân khí, căn bản không đạt tiêu chuẩn, chẳng khác gì là mò mẫm hồ đồ, chúng ta không có đem hắn xếp vào trong khảo hạch.
- Còn Tiết Đồng thì sao?
Giang Trần hỏi.
- Tiết Đồng có sáu mạch chân khí, bất quá tựa hồ ở nhà mẹ đẻ của ngươi, không được chào đón a. Xem ra, hắn báo danh bị người động qua thủ cước.
- Hai người này danh tiếng như thế nào?
- Lam Nhất Chu là thứ tử của Ứng Lam bộ, tính cách kiêu căng một ít. Còn Tiết Đồng, là nhân vật râu ria, từ nhỏ bị Lam Nhất Chu khi dễ. Xem như loại giỏi chịu đựng, nhưng có chút ngông nghênh kia.
- Vậy thì chọn Tiết Đồng đi.
Giang Trần đã định danh ngạch thứ bảy.
Tính cách kiêu căng như Lam Nhất Chu, chiêu mộ vào, cũng là nhân tố không an phận trong đội ngũ, Giang Trần không muốn tự mình tìm không thoải mái.
Năm mạch chân khí không sao, Giang Trần có biện pháp để cho hắn tăng lên.
Thế nhưng mà, tính cách có vấn đề, cái kia tuyệt đối không được, rất có thể một con sâu làm rầu nồi canh.
- Thực xin lỗi, ta đã tới chậm, xin hỏi hiện tại còn có thể báo danh không?
Thời điểm Giang Trần đã định danh ngạch thứ bảy, lại vang lên một thanh âm yếu ớt, rồi lại có chút quen thuộc.
Giang Trần nghiêng đầu xem xét, cũng hơi sững sờ.
Chỉ thấy trong đám người, chui vào một cô thiếu nữ. Ăn mặc một thân xiêm y vàng nhạt, làn da trắng nõn, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần. Bởi vì vội vã chạy tới khiến khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt cùng Giang Trần đụng chạm, liền ưm một tiếng, khuôn mặt càng là đỏ bừng không thôi.
- Là ngươi?
Giang Trần kinh ngạc không hiểu, thiếu nữ này, dĩ nhiên là Thiên Hồ lĩnh Tinh Loan Cung Bắc Tông đệ tử Ôn Tử Kỳ!
Chính là Giang Trần ở trước đây không lâu, tại Thiên Hồ lãnh địa, từ trong tay Thải Liên Khách cứu ra. Giang Trần vừa thấy nàng, liền kìm lòng không được nghĩ tới một màn trong sơn động kia.
Lúc ấy Ôn Tử Kỳ kiều nhuyễn vô lực, xiêm y không cẩn thận rơi xuống, trước ngực bị Giang Trần thu hết vào mắt. . .
Ôn Tử Kỳ thấy Giang Trần nhận ra nàng, trong lòng thẹn thùng, lại có chút ngọt ngào vui mừng.
Cũng không biết là nơi nào đến lực lượng, thiếu nữ hay đỏ mặt kia lấy hết dũng khí, dùng thanh âm như muỗi kêu trầm thấp nói:
- Ta ở Thiên Hồ Lĩnh, nghe nói ngươi muốn chiêu mộ thân vệ, cho nên chạy tới, nhìn xem có thể giúp đỡ ngươi hay không.
Câu Ngọc công chúa mượn nhờ lực lượng vương thất, đã hướng tất cả lãnh địa ban bố tin tức này. Giang Trần lại không nghĩ rằng, Ôn Tử Kỳ vậy mà sẽ ngàn dặm xa xôi từ Thiên Hồ Lĩnh chạy đến.
Nhìn nàng một thân phong trần mệt mỏi, hiển nhiên là vừa nghe tin tức, liền một đường chạy đến.
Giang Trần hơi sững sờ, lại hỏi:
- Sư tôn ngươi đồng ý ngươi tới sao?
Nhắc tới sư tôn, thân thể Ôn Tử Kỳ khẽ run, tay phải véo nhẹ lấy góc áo, ngón tay bất trụ quấn quanh, lộ ra thập phần xoắn xuýt.
Giang Trần mỉm cười, xem ra, cô nương Ôn Tử Kỳ này, là vụng trộm sư tôn đi ra.
Thấy nụ cười này của Giang Trần, Ôn Tử Kỳ vội nói:
- Dù Sư tôn biết rõ, cũng sẽ không ngăn trở ta. Nàng rất yêu thương ta a.
Giang Trần gật gật đầu:
- Được rồi, ta ở đây đang cần một danh ngạch, nếu như Tử Kỳ tiểu thư không ngại mất thân phận, cái danh ngạch này, liền cho ngươi a.
- Thật sao?
Ôn Tử Kỳ nghe vậy vui vẻ, nàng một đường lo lắng, sợ mình tới chậm, danh ngạch bị chiếm hết, không tới phiên nàng.
Không nghĩ tới, vậy mà còn một danh ngạch cuối cùng.
Giang Đồng thấy Ôn Tử Kỳ ôn nhu nhã nhặn, cũng cười nói:
- Trần Nhi, ngươi nhận thức cô nương này?
- Ân, ngày đó ở Thiên Hồ Lĩnh chấp hành nhiệm vụ, bèo nước gặp nhau, cùng Tử Kỳ tiểu thư có vài lần gặp mặt. Thân phận lai lịch, nhân phẩm tính cách của nàng, vẫn là đáng tin.
- Tốt, nếu như thế, tám danh ngạch liền đại công cáo thành.
Giang Đồng cũng buông lỏng một hơi, danh ngạch cuối cùng, những danh sách hậu tuyển này, hắn không thoả mãn một cái nào.
Nhân vật có thể được Giang Trần tán thành, cái kia tự nhiên là không còn gì tốt hơn.
- Trần Nhi, có câu sơ không gian thân, ngươi thà rằng chiêu mộ ngoại nhân, cũng không muốn cốt nhục của cậu ngươi. Đây là đạo lý gì. Chẳng lẽ người làm mợ như ta, đắc tội qua ngươi hay sao?
Giang Trần đang nói, một phu nhân ăn mặc đẹp đẽ quý giá, nùng trang diễm mạt, bước nhanh đi đến trước mặt Giang Trần, đối với Giang Trần phàn nàn.
Trong trí nhớ lúc trước, Giang Trần nhận ra phụ nhân này, có lẽ là mợ của mình, cũng chính là mẹ ruột của Lam Nhất Chu.
- Mợ, cậu đường đường là đại tù trưởng, Nhất Chu biểu đệ lại không cần làm thân vệ của ta mới có thể xuất đầu? Sao không đem cơ hội nhường cho người cần hơn?
Giang Trần không muốn cùng một người đàn bà chanh chua dây dưa, chỉ phải kiên nhẫn khuyên nhủ.
- Đại tù trưởng lại có thể thế nào? Chỉ có thể truyền cho môt đứa con trai, sẽ không tới phiên hắn. Theo ngươi lăn lộn, về sau ngươi thành Hầu gia, ban thưởng Nhất Chu một bộ lạc cho hắn quản, đây còn không phải sự tình một câu? Trần Nhi, ta nói cho ngươi biết, thời điểm mẹ của ngươi năm đó còn chưa xuất giá, cậu cả ngươi cũng chiếu ứng nàng không ít. Hiện tại mẹ ngươi mất, gặp cậu như gặp mẫu, Nhất Chu trên danh nghĩa là biểu đệ của ngươi, cùng thân đệ của ngươi có gì khác? Chuyện của hắn, ngươi không thể không quản a. Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm. . .
- Mợ, tu vi của Nhất Chu biểu đệ chỉ có năm mạch chân khí, ta cố tình thành toàn hắn, cũng bất lực a. Thượng diện giao ra nhiệm vụ không thể sai. Nếu như mợ còn nghĩ tới ta, cũng không thể để cho ta ở Tiềm Long thi hội bại trận a? Nếu như ta bại trận, vị trí đại tù trưởng của cậu, sao có thể giữ được?