Chư hầu chinh phạt quốc quân, thống khoái là thống khoái, nhưng đứng ở
trên đại thế đến xem, cơ bản là một con đường chết. Đừng nói trước mắt
Giang Phong không phải ở lãnh địa của mình.
Dù tính toán tại lãnh địa của mình, tính toán thống binh trăm vạn, dùng
nội tình chư hầu đối kháng toàn bộ Vương Quốc, cái kia không thể nghi
ngờ là thiêu thân lao đầu vào lửa.
Giang Trần kiếp trước là Thiên Đế chi tử, đọc qua kinh điển, biết rõ đạo lý "quân tử báo thù, mười năm không muộn", tự nhiên sẽ không để cho phụ thân ở kiếp này đi làm loại chuyện ngu xuẩn kia.
Kiếp trước hắn là Thiên Đế chi tử, đó là đúng vậy.
Thế nhưng mà thân phận kiếp trước, đặt ở hôm nay lại là cái rắm!
Nếu phụ thân Giang Phong làm phản, tổ địa bị phá, thì trứng còn có thể
nguyên vẹn hay không? Giang Trần hắn thật vất vả đoạt xá chuyển sinh,
cũng không muốn vừa tỉnh lại liền ngẻo.
Cho nên, chứng kiến phụ thân tùy thời có xúc động giết ra vương đô,
Giang Trần nhịn không được "Ân" một tiếng, phát ra một tiếng vang để cho cả người Giang Phong muốn hóa đá.
Giang Phong xác thực cả người đều hóa đá rồi, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Trần nằm trong quan tài, lửa giận lập tức hóa thành tình thương nồng đậm.
Tình thương của cha như núi, Giang Phong cơ hồ là nhào đầu về phía trước, một phát bắt được tay Giang Trần:
- Trần Nhi, ngươi. . . Ngươi không chết?
Gương mặt là khuôn mặt xa lạ, nhưng phần tình thương này, kiếp trước
kiếp nầy lại không sai biệt, để cho Giang Trần cảm thấy cực kỳ quen
thuộc.
- Phụ thân, liên lụy ngươi rồi.
Giờ khắc này, Giang Phong hoàn toàn đắm chìm trong vui sướng ái tử mất mà được lại, đâu thèm nghĩ tới cái gì nữa?
- Hồ đồ! Ngươi là nhi tử của Giang Phong ta, sao có thể nói liên lụy?
Trần Nhi, ngươi không chết hết thảy thuận tiện! Phóng cái rắm thì làm
sao? Con gái Đông Phương Lộc hắn bị bệnh bất trị, tế thiên thì có gì
dùng? Nếu như tế thiên có thể hết bệnh bất trị, sao còn muốn thầy thuốc
làm gì?
- Nói sau, mệnh của con gái Đông Phương Lộc hắn là mệnh? Nhi tử Giang
Phong ta không phải mệnh sao? Hắn vì con gái bệnh tế thiên, con của ta
không cẩn thận thả cái rắm, liền muốn trượng đánh chết sao?
Giang Phong một bụng oán khí, ở trước mặt nhi tử càng không chút nào che dấu. Đối với Đông Phương Quốc chủ, cũng gọi thẳng kỳ danh.
Nhìn ra, Giang Hãn Hầu này thật sự nổi giận. Giang Trần rất khẳng định,
nếu như Giang Trần hắn thật chết rồi, Giang Phong này nhất định sẽ phản.
Đây là một người vì nhi tử, chuyện gì cũng dám làm.
- Có phụ thân như vậy, thật sự là không tệ.
Trong nội tâm Giang Trần đối với phụ thân này ấn tượng tốt, lại tăng tiến không ít.
- Trần Nhi, ngươi đừng sợ. Ngươi đã tỉnh lại, chỉ cần vi phụ còn một
hơi, tuyệt sẽ không cho ngươi ăn nửa điểm thiệt thòi. Ta liền đi liên
lạc những chư hầu quen biết, cùng nhau thượng thư, để cho Đông Phương
Lộc hắn xá những tội danh bát nháo kia.
Dơ bẩn tế đàn, giương oai Thánh Điện, khinh nhờn Thần linh, phá hư Tế Thiên Đại Điển!
Một đám tội danh này không đi, dù Giang Trần chết mà phục sinh, chuyện này phiền toái cũng sẽ liên tục không ngừng.
Giang Trần cũng biết, ngày sau muốn ở Đông Phương Vương Quốc lăn lộn,
liền không thể lưng cõng tội danh, bằng không thì đi đến chỗ nào cũng là đại phiền toái.
- Phụ thân, trừ tội danh cũng không vội. Hiện tại Đông Phương gia hắn
đang dưới cơn thịnh nộ. Qua vài ngày nữa, chờ hắn hết giận một tí,
lại đi cũng không muộn. Ta bị hắn đánh một lần, hắn cũng không thể không muốn mặt quốc quân, lại kéo ta đi đánh một lần nữa a?
Muốn nói ứng đối cục diện trước mắt này, Giang Trần có rất nhiều loại biện pháp.
Bất quá Giang Trần cũng không nóng nảy, hắn cần thời gian đến thích ứng
thân phận này, cũng cần thời gian đến quen thuộc bộ thân thể này.
Giang Phong đang muốn mở miệng nói cái gì, bỗng nhiên bên tai hơi động một chút, thấp giọng nói:
- Trần Nhi, ngươi trước nằm xuống, có người đến.
Giang Trần bất đắc dĩ, hắn chết mà phục sinh quá đột nhiên, để người
trông thấy, đây chính là thiên đại tin tức. Phụ thân nói như vậy, hiển
nhiên là để cho hắn tiếp tục giả chết.
Được rồi, có quan tài yểm hộ, giả chết quả thực là chuyện đơn giản nhất thế giới rồi.
- Trần ca, ngươi chết thật oan.
Tiếng bước chân còn cách rất xa, nhưng tiếng kêu khóc lại xuyên thấu rất mạnh.
Nương theo tiếng kêu khóc, tiếng bước chân lăn đông đông đông mới không ngừng tới gần.
Xác thực là lăn a.
Người đến này, nói hắn là người, còn không bằng nói là viên thịt sẽ phù
hợp. Tên mập mạp này, ngang dọc cơ hồ là đồng dạng. Toàn bộ dáng người
bày biện ra vòng tròn rất hoàn mỹ, hình thành một viên thịt nhục cảm
mười phần.
Đối với dáng người thể trọng này, Bàn tử luôn luôn không cho là nhục,
ngược lại còn cảm thấy quang vinh. Hắn từng tuyên bố, ở trong một trăm
lẻ tám lộ chư hầu truyền nhân, hắn lòng son dạ sắt không coi là thứ
nhất, thiên phú tài tình không coi là thứ nhất, nhưng muốn nói trọng tải thứ nhất, vậy là ai cũng đoạt không đi.
Một người có thể dài thành như vậy đã không dễ, thập phần hiếm thấy,
nhưng cha của hắn, lại cho hắn một cái danh tự kỳ lạ hơn, gọi là Tuyên
Hiên, một cái tên nữ nhân vị mười phần.
Đằng sau Bàn tử, còn đi theo hai thiếu niên niên kỷ không sai biệt lắm,
nguyên một đám thần sắc cực kỳ bi ai, hiển nhiên đều là đến tế điện
Giang Trần.
Bàn tử một ngựa đi đầu, chen đến bên cạnh quan tài. Dùng tôn vị của hắn, lách vào như vậy, người phía sau cơ bản là gom góp không đến, chỉ có
thể đứng phía sau.
Bàn tử một bên lau nước mắt, một bên từ trong lòng ngực không ngừng đào
lấy đồ vật đi ra. Hướng trong chậu đồng đốt tiền giấy ném.
- Trần ca, đây là tranh minh hoạ ngươi thích nhất《 Nhục Bồ Đoàn 》, trước kia là ta tàng tư, không có cho ngươi mượn xem. Lần này ngươi đi, đệ đệ ta không có người đồng đạo, giữ lại cái đồ chơi này còn có ý gì? Lấy nó đốt cho ngươi, ngươi ở dưới không có việc gì có thể nhìn xem. Nhớ rõ,
đừng keo kiệt như ta, chia xẻ mới là vương đạo a.
- Còn có, nơi này là một vạn lượng ngân phiếu. Lần trước đệ đệ ta không
có quản tốt nửa người dưới, lại để cho đầu nhỏ chỉ huy đầu to, sát
thương cướp cò, ai ngờ không cẩn thận cô nương kia mang bầu. Việc này
nếu để cho phụ thân ta biết rõ, tại chỗ có thể đánh chết ta, cuối cùng
vẫn là Trần ca ngươi cầm một vạn lượng giúp ta dọn dẹp. Một vạn lượng
này một mực không kịp trả lại ngươi. . .
Bàn tử một thanh nước mũi một thanh nước mắt, càng khóc càng thương tâm, đốt hết đồ vật xong, vậy mà nằm rạp trên mặt đất, không ngừng nện
đất, muốn bao nhiêu đau lòng có bấy nhiêu đau lòng a.
Giang Trần yên tâm thoải mái nằm ở trong quan tài, không rên một tiếng.
Hắn cũng muốn mượn cơ hội này quan sát biểu hiện của bằng hữu một chút.