Không thể không nói, Dịch Thái Sơ này nói chuyện làm việc, so với Bạch Hổ Hầu truyền nhân Bạch Chiến Vân già dặn nhiều hơn.
Bất quá, Long Cốt Chí Dương Thảo Giang Trần cần dùng, tự nhiên là không thể chuyển nhượng.
- Không có ý tứ, Long Cốt Chí Dương Thảo này ta có chỗ hữu dụng, không
thể chuyển nhượng. Dịch huynh có thời gian, lại nhàm chán đến vì giai
nhân bôn tẩu sao?
Nói xong, Giang Trần giống như cười mà không phải cười liếc nhìn Long Cư Tuyết, nhưng trong nội tâm lại không cho là đúng. Nữ nhân này để cho
một đám chư hầu truyền nhân vì nàng tranh phong, mình lại không nói lời
nào. Loại nữ nhân này, hoặc là ái mộ hư vinh, hoặc là tâm thuật bất
chánh. Mặc dù xinh đẹp như hoa, lại có thể thế nào?
Phóng ở kiếp trước, loại nữ nhân cấp bậc này, tư cách làm thị nữ cho Giang Trần hắn cũng không có.
Dịch Thái Sơ hơi có chút xấu hổ, bất quá đến cùng vẫn còn có chút tu
dưỡng, nghĩ lại, tựa hồ nghĩ thông suốt cái gì. Bỗng nhiên không nói một lời, hướng ra phía ngoài đi đến.
Long Cư Tuyết chứng kiến Dịch Thái Sơ ly khai, trong nội tâm đối với
Giang Trần lại càng thêm khó chịu. Nàng rất hưởng thụ bọn thiếu niên này vì nàng tranh đến đấu đi, như chúng tinh phủng nguyệt, mới có thể phụ trợ ra nàng vạn chúng chú mục a.
Thế nhưng mà Giang Trần này, lại phá hư phong cảnh, quả thực đáng giận.
Ghê tởm nhất chính là, Giang Trần này, từ đầu tới đuôi rõ ràng không có
xem nàng thoáng một phát. Này không giống phong cách của thiếu gia hoang đường, ăn chơi vô độ kia a?
Nếu đổi lại trước kia, cấp bậc chư hầu truyền nhân như Giang Trần, Long
Cư Tuyết ngay cả con mắt cũng chẳng muốn đi nhìn. Thế nhưng mà, hôm nay
loại trường hợp này, tâm lý nữ nhân cổ quái, lại làm cho nàng cảm thấy
rất không công bình, cảm thấy Giang Trần này là cố ý hủy đi tư thái của
nàng.
Thậm chí, nàng cảm thấy, Giang Trần cố ý biểu hiện hào phóng tiêu sái,
lãnh khốc trang bức, thật ra là dùng một loại thủ đoạn khác, đến hấp dẫn Long Cư Tuyết nàng chú ý.
- Truyền nhân một tiểu chư hầu, còn là phế vật, lại chơi loại cao thâm
này? Hừ, ta cũng muốn nhìn một chút, Giang Trần ngươi có thể ở trước mặt Long Cư Tuyết ta xấu mặt không?
Ý niệm trong đầu xoay chuyển, Long Cư Tuyết bỗng nhiên chân thành mà động, bộ bộ sinh liên, hướng Giang Trần đi tới.
- Giang Trần đúng không?
Long Cư Tuyết thanh âm thanh linh.
- Theo ta được biết, Linh Dược cấp bậc này, ngươi là không dùng được.
Những thế huynh này tranh mua Long Cốt Chí Dương Thảo, là vì giúp ta
giải Thiên Hàn Chi Sát. Lại không biết ngươi tranh mua Long Cốt Chí
Dương Thảo này, là vì cái gì?
Mặc dù lời nói của Long Cư Tuyết không phải đặc biệt khó nghe, nhưng mà
rất rõ ràng, Long Cốt Chí Dương Thảo này, dùng cấp bậc của Giang Trần
ngươi, căn bản dùng không đến.
Nếu như Giang Trần ngươi tranh mua cũng là vì nịnh nọt Long Cư Tuyết ta, vậy thì nên thấy tốt thì lấy.
Giang Trần không hiểu thấu, nhìn xem nữ nhân cảm giác hài lòng này, giống như cười mà không phải cười nói:
- Vậy ngươi cảm thấy ta dùng làm cái gì?
- Ta mặc kệ ngươi dùng làm cái gì. Nếu như ngươi là muốn đưa cho ta, phần thành ý này ta nhận. Ta sẽ nhớ kỹ Giang Trần ngươi.
Long Cư Tuyết ngữ khí lạnh nhạt:
- Nếu như không phải. Như vậy, ta sẽ không nhớ kỹ Giang Trần ngươi rồi.
Đây quả thực là trắng trợn uy hiếp.
Long Cư Tuyết một chút cũng không có che dấu cảm giác ưu việt về thiên
kim đệ nhất chư hầu của nàng, ngữ khí lạnh nhạt, nhưng lại có tự tin để
cho người chân thật đáng tin.
- Tại Đông Phương Vương Quốc một trăm lẻ tám lộ chư hầu, đồ vật Long Cư Tuyết ta muốn, còn không ai có thể đoạt lấy được.
Giang Trần nhịn không được cười lên:
- Tuyệt đối như vậy? Lại không thể có ngoài ý muốn?
- Không có khả năng ngoài ý muốn.
Long Cư Tuyết lạnh lùng nói.
- Ít nhất ta không có gặp được qua.
- Được rồi. . .
Giang Trần cười nhạt một tiếng.
- Ta đây chúc mừng ngươi, hôm nay ngươi gặp được rồi.
Không thể không nói, nữ nhân này cảm giác về sự ưu việt quá mạnh mẽ. Coi như là có việc cầu người, cũng là một bộ cao cao tại thượng, phảng phất nói chuyện cùng Giang Trần hắn, là một loại bố thí, là thiên nga trắng
chiếu cố con cóc.
Thế nhưng mà loại tư thái này ở trong mắt Giang Trần, lại buồn cười đến không thể lại buồn cười.
Thiên kim của Đông Phương Vương Quốc đệ nhất chư hầu? Cái kia thì sao?
Coi như là bản thân đệ nhất chư hầu, phóng ở kiếp trước, ngay cả tư cách xách giày cho Giang Trần hắn cũng không có.
Nhìn qua bóng lưng của Giang Trần đi theo Dược Sư Điện Tam Điện Chủ ly
khai, Long Cư Tuyết lần thứ nhất ở trước mặt nam nhân mất mặt mũi.
- Giang Trần, ta nhớ kỹ ngươi rồi. Cuối năm Tiềm Long thi hội tổng khảo
thi, nếu như Long Cư Tuyết ta có thể cho ngươi thuận lợi thông qua, ta
theo ngươi mang họ Giang.
- Bạch Chiến Vân ta cũng nhớ kỹ ngươi rồi. Hôm nay xem như ngươi lợi
hại. Trên Tiềm Long thi hội, ta sẽ cho ngươi biết, đắc tội Bạch Chiến
Vân ta, không phải Giang Hãn hầu nhà ngươi có thể thừa nhận.
- Còn có Chu Tước Hầu phủ, Nhạn Môn Hầu phủ ta!
Những thứ muốn xum xoe, lại không có thành công này, trong lòng đều nổi
giận. Bắt được quả hồng mềm như Giang Trần, còn không dồn sức bóp?
Loại uy hiếp này, Giang Trần tự nhiên sẽ không coi là chuyện quan trọng. Ngược lại những thứ này nguyên một đám tự báo danh tự, để cho Giang
Trần âm thầm buồn cười.
- Cả đám đều vội vã cho biết tên họ. Cũng tốt, khỏi phiền ta mất thời
gian tìm kiếm tên của các ngươi. Bạch Hổ Hầu, Chu Tước Hầu, Nhạn Môn Hầu đúng không? Các ngươi rất mang thù sao? Dùng không được bao lâu, các
ngươi sẽ biết, Giang Trần ta so với các ngươi càng mang thù!
Nếu như là bình thường, Tam Điện Chủ quả quyết sẽ không lẫn vào chư hầu ân oán.
Bất quá lúc này, hắn không có lựa chọn khác. Hắn phải ủng hộ Giang Trần.
Thời điểm Giang Chính tìm Tam Điện Chủ hắn, là hắn biết, đây là lựa chọn duy nhất của hắn, cũng là lựa chọn duy nhất của Dược Sư Điện.
Nếu không, lại để cho Giang Trần không thoải mái, tương đương mất đi Thần Tú Tạo Hóa Đan, mất đi một đại sinh ý.
Cọc sinh ý này, lại không phải mấy chư hầu truyền nhân có thể so sánh.
Hơn nữa, mấy chư hầu truyền nhân này, cũng không có lý do gì đem lửa
giận phát tiết đến trên người Dược Sư Điện. Bọn hắn chỉ chọn Giang Trần
thoạt nhìn càng yếu với tư cách nơi phát tiết.
Về phần Giang Trần ứng đối như thế nào, lại không phải Tam Điện Chủ muốn quan tâm. Hắn quan tâm, là ký xong hợp đồng.
Đàm phán tiến hành vô cùng thuận lợi, hợp đồng ngày hôm qua đã soạn thảo tốt. Sau khi Giang Trần xem, ở một ít chi tiết nhỏ đưa ra ý kiến, sau
đó liền để cho Giang Chính ký.
Loại chuyện nhỏ nhặt này, hắn đường đường là Tiểu Hầu gia, tự nhiên sẽ không đích thân ra mặt.
Đương nhiên, Giang Trần cũng không có khả năng hoàn toàn tin tưởng Dược
Sư Điện, hai khâu mấu chốt, hắn vẫn muốn tự mình khống chế.
Không có khả năng đem tất cả bí phương cùng tâm đắc luyện chế dốc túi tương thụ.
Vạn nhất Dược Sư Điện có được bí phương cùng bí quyết luyện chế, nổi lên dã tâm, đây là không thể không phòng.