Giang Trần cần thời gian, đợi một thời gian, chỉ là một quân vương thế tục, hắn căn bản sẽ không đặt ở trong mắt.
Cho nên, hắn dứt khoát làm chậm. Dù sao chỉ cần có thể kéo dài Dương thọ cho công chúa, mọi chuyện đều dễ xử lý.
Bởi vậy, hắn chẳng những có thể thắng được đầy đủ thời gian. Trong lúc vô hình cũng cho mình một vòng bảo hộ vô hình.
Chuyên dụng ngự y xem bệnh cho công chúa điện hạ, ai muốn động đến hắn
đều phải trước nghĩ kĩ. Có chịu đựng được lửa giận ngút trời của quốc
quân bệ hạ hay không.
Giang Trần tỏ thái độ, lưỡi rực rỡ hoa sen, đáp ứng ba ngày sau vào cung hội chẩn cho công chúa, cuối cùng đem một nhóm người đuổi đi.
Nhưng Tuyên Bàn tử kia lại vẻ mặt cầu xin gom góp tới:
- Trần ca, ngươi thực tàn nhẫn. Muốn giả chết cũng cho đệ đệ ta một chút ám chỉ a. Bản 《 Nhục Bồ Đoàn 》 kia của ta là bản đơn lẻ, cứ như vậy đốt đi. Ngươi nói về sau đêm dài đằng đẵng, phải đánh thế nào a?
- Còn có, một vạn lượng ngân phiếu, đây chính là hàng thật giá thật. . .
- Mập mạp chết bầm, ngươi dám nói một vạn lượng ngân phiếu kia là thật sao?
Giang Trần giống như cười mà không phải cười nhìn thoáng qua Bàn tử vô lương này.
Bàn tử cười hắc hắc, gãi gãi đầu:
- Ta còn chưa nói xong, đây chính là Cửu Minh đường xuất phẩm hàng thật giá thật, đệ đệ ta bỏ ra năm lượng bạc mới mua được a.
Cửu Minh đường, đó là cửa hiệu lâu đời của vương đô, chuyên môn ấn chế tiền âm phủ.
Thời điểm Bàn tử nói đến năm lượng bạc, trên mặt rất là thịt đau run lên hai cái.
Bàn tử rất keo kiệt, để cho hắn bỏ tiền, quả thực chính là cắt thịt của hắn.
- Trần ca, sự tình một vạn lượng ngân phiếu ta đừng nói nữa.《 Nhục Bồ Đoàn 》kia thật là bản đơn lẻ. . .
- Đừng không nói a! Mập mạp chết bầm ngươi không nói, ta cũng quên a, lần trước ngươi mượn ta một vạn lượng lúc nào mới trả?
Giang Trần cười ha ha nói.
- À? Trần ca ngươi mới vừa nói cái gì? Vừa rồi ngươi giả chết giả quá
giống. Hại ta thương tâm quá độ, khóc đến có chút mơ hồ, màng tai khóc
liệt rồi, hiện tại lỗ tai không dùng được a. Không nên không nên, ta
phải tìm đại phu xem. Trần ca, ngươi hảo hảo dưỡng thân thể a, sau đó ta trở lại thăm ngươi. . .
Câu nói sau cùng còn chưa dứt, Bàn tử đã nhanh như chớp chảy ra ngoài cửa lớn.
Trước kia đến ba bằng hữu, ngoại trừ Tuyên Bàn tử ra, còn có Hồ Khâu
Nhạc cùng Dương Tông, đều là chư hầu đệ tử cùng Giang Trần nhiều thế hệ
giao hảo.
Hồ Khâu Nhạc thấy Tuyên Bàn tử lẻn mất, lập tức an ủi Giang Trần vài câu, cũng cáo từ rời đi.
Dương Tông vốn muốn giải thích chút gì đó, lại bị Giang Trần vỗ vỗ bả vai, cuối cùng không có nói cái gì, cũng rời đi.
Người đều đi hết, ở đây chỉ còn Giang gia phụ tử.
Giang Phong không nói hai lời, rút ra bội kiếm, tay run lên, chỉ thấy hàn mang lóe lên, mộc quan hóa thành mảnh gỗ vụn.
- Người đâu, quét dọn thoáng một phát, chuyển ra ngoài đốt đi, thật xui xẻo!
Ái tử mất mà được lại, tâm tình của Giang Hãn Hầu không thể tốt hơn a.
Ngược lại là Giang Trần, mỉm cười nhìn lão ba nói:
- Phụ thân, ngươi không muốn hỏi ta một chút sao?
- Ha ha ha.
Giang Phong cởi mở cười cười, vỗ vỗ bả vai của Giang Trần.
- Ngươi là con của ta, mặc kệ ngươi làm cái gì, lão tử đều giúp ngươi gánh!
Giang Trần nhất thời im lặng, cái lão ba này, thật là không có nguyên tắc a.
Nhắc tới tiền nhiệm Giang Trần, tuy không coi là Cực phẩm hoàn khố,
nhưng trên thực tế cũng cách không xa. Nếu như lần này hắn thật chết,
bia mộ chỉ cần ghi một câu liền có thể khái quát cả đời hắn… ta cuộc đời này chuyện gì cũng làm, chỉ có chính sự là không làm.
Ba ngày xông tiểu họa, năm ngày xông đại họa.
Vì thế, có lẽ Giang Hãn Hầu đã nhớ không rõ mình đã giải quyết vấn đề cho hắn bao nhiêu lần rồi.
Đương nhiên, nhắc tới tiểu tử này, ưu điểm cũng không phải nửa điểm cũng không có, ít nhất hắn rất nghĩa khí, có đảm đương. Bằng không thì bên
người không có khả năng tụ tập một đám ăn chơi thiếu gia, dùng hắn cầm
đầu như vậy.
Nói ngắn lại, tiền nhiệm Giang Trần này, muốn tìm ưu điểm, thật giống mò kim đáy biển. Muốn tìm khuyết điểm của hắn, lại vừa tìm là một sọt.
Vốn quyền quý đệ tử, một ít da lông tiểu bệnh, tiểu khuyết điểm cũng
không ảnh hưởng toàn cục. Thế nhưng mà tật xấu lớn nhất của tiểu tử này, là đặc biệt lười tu luyện!
- Ai, thật là một gia hỏa không hiểu được quý trọng a.
Giang Trần dung hợp trí nhớ tiền nhiệm, không thể không thừa nhận, Giang Trần này xác thực có chút bùn nhão vịn không lên tường.
Có một lão ba tốt như vậy, còn có thiên phú không tệ, tại Đông Phương Vương Quốc, coi như là ngậm lấy chìa khóa vàng sinh ra a.
Thế nhưng mà ở trong người cùng thế hệ so đấu, thằng này đã lăn lộn đến kế cuối rồi.
Vốn, bọn hắn với tư cách chư hầu, là không thể thường trú ở trong vương đô. Đều ở lại lãnh địa của riêng phần mình.
Sở dĩ các lộ chư hầu tụ tập vương đô, là vì tham gia hai mươi năm một lần Tiềm Long thi hội.
Đông Phương Vương Quốc có một trăm lẻ tám lộ chư hầu, nhưng những chư
hầu này không phải một tầng không thay đổi. Hai mươi năm một lần Tiềm
Long thi hội, là khảo hạch đối với chư hầu truyền nhân.
Chỉ có ở trong Tiềm Long thi hội thông qua khảo hạch, chư hầu truyền
nhân này mới có thể kế thừa chư hầu lệnh, tiếp tục khống chế lãnh địa
chư hầu của mình.
Nếu khảo hạch thất bại, liền phải giao ra chư hầu lệnh, cướp đoạt đất phong, gọt sạch tước vị, trở thành nhàn cư thế gia.
Một khi trở thành nhàn cư thế gia, khả năng rất lớn là tan đàn xẻ nghé.
Thế lực bị chia cắt, nhân tài xói mòn, những điều này đều là không thể
tránh khỏi.
Dù sao, đã mất đi chư hầu lệnh, tương đương không có phong thưởng, không có các con đường thu nhập. Chỉ dựa vào sống bằng tiền dành dụm, bất
luận nhàn cư thế gia gì đều khó có khả năng dưỡng được cường giả.
Hơn nữa, Vương Quốc cũng không cho phép nhàn cư thế gia phát triển an toàn, vượt qua thế lực chư hầu.
Tiềm Long thi hội tiếp tục thời gian rất dài, khoảng chừng ba năm.
Ba năm vừa qua, nếu khảo hạch thành công thông qua, sẽ ở vương đô cử
hành nghi thức truyền thừa. Như vậy liền ý nghĩa tương lai hai mươi năm, có thể tiếp tục giữ lại chư hầu lệnh, khống chế lãnh địa.
Hai mươi năm sau, lại phải phái ra trẻ tuổi tài tuấn tham gia một lần Tiềm Long thi hội mới.
Mục đích của Tiềm Long thi hội, chính là vì để cho các lộ chư hầu có
thể bảo trì giang sơn có nhân tài rầm rộ, không muốn bảo thủ.
Nếu như ngươi không được, phải nhượng ra chư hầu lệnh.
Cái này là cách thế giới này sinh tồn.
Đơn giản, trực tiếp, dã man, thô bạo!