Editor: Vân Du
Ôn Nhu khẽ cong khóe môi, cho dù là vận mệnh trùng sinh cũng đem chúng ta
ràng buộc cùng nhau! Chỉ là Ôn gia, Thần vương, các ngươi đã sẵn sàng
chào đón ta trở về chưa?
Lần nữa cầm lấy gương đồng, Ôn Nhu,
không, Trường Ca Nguyệt nhìn kĩ những nốt hồng hồng trên mặt. Nàng cười
một tiếng, quả nhiên là bị người hạ độc!
Còn ấn kí màu đỏ kia
cũng không khó để nhận ra là do độc dược đang dần dần ăn mòn. Chỉ là ấn
kí màu đỏ này e là ngay từ khi trong bụng mẹ đã trúng phải rồi!
Trường Ca Nguyệt tiện tay đem gương đồng đặt lên bàn, độc trên mặt nàng chỉ sợ là khắp Đông Mạch quốc không ai có thể giải được, nhưng đối với nàng mà nói cũng không có gì là khó!
Lúc ở cầu Nại Hà, nàng đã gặp qua
vô số những người bị trúng độc mà chết oan chết uổng. Mà nàng cố gắng
nghiên cứu giải dược của mỗi loại độc, để giải trừ độc tố cho những oán
linh kia. Cho nên, thành tựu độc thuật của Trường Ca Nguyệt nàng dám nói mình đứng thứ hai, không ai dám xưng mình đứng nhất!
“Tiểu thư, người không nên quá thương tâm, mặt của người…” Bích Trúc cắn môi, cũng không biết phải an ủi tiểu thư nhà mình như thế nào.
Thân phận
rõ ràng là đích nữ tôn quý, lại bởi vì phu nhân không còn cùng với tướng mạo xấu xí nên tiểu thư mới phải chịu ủy khuất như vậy!
Ngay cả Nhị tiểu thư cùng Ngũ tiểu thư đẩy nàng xuống ao sen, hôn mê hơn mười ngày, cũng không có ai tới hỏi thăm một câu.
“Tiểu thư, đợi Đại thiếu gia trở lại, người tự nhiên cũng sẽ không phải chịu khổ nữa!”
Đại thiếu gia trong miệng của Bích Trúc dĩ nhiên là huynh muội ruột thịt
với Trường Ca Nguyệt, chỉ là hắn bị mưu kế của kế mẫu hãm hại nên đã bị
đuổi ra khỏi phủ tướng quân.
Trường Ca Nguyệt cười nhạt, vẻ mặt tiêu sái “Ai nói ta để ý…”
Gom đủ thảo dược để khôi phục dung mạo bất quá chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi!
Hơn nữa, từ trong gương nhìn ra, nếu không có những nốt chấm màu hồng ở trên mặt, Trường Ca Nguyệt chắn hẳn cũng là một mỹ nữ.
Bích Trúc cho là Trường Ca Nguyệt đang tự an ủi mình, vừa muốn nói, đã thấy
Trường Ca Nguyệt đột nhiên đứng dậy, khóe miệng mang theo vài tia vui
vẻ.
“Xem ra thời gian sau này chắc chắn sẽ không tĩnh mịch…”
Thừa hưởng thân phận của Trường Ca Nguyệt, nàng sẽ thay nàng ấy từng bước từng bước đòi lại món nợ này!
“Bích Trúc, ngươi đi chuẩn bị chút đồ!” Trường Ca Nguyệt nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, lạnh nhạt nói.
Bích Trúc sững sờ, nàng phát hiện tiểu thư từ khi tỉnh lại liền có chút
khang khác, chỉ là khác chỗ nào nàng lại không thể nói nên lời.
Trường Ca Nguyệt cau mày xinh đẹp, rõ ràng là gương mặt làm cho người ta vô
cùng sợ hãi nhưng lại có chút linh động, đôi môi nhẹ cong, giọng nói có
chút ngông.
“Muốn người đến hiểu được phép tắc, còn không phải
làm cho người ta sống không bằng chết sao? Chuẩn bị một chút nước tiêu
nóng, càng nhiều tiêu càng tốt, thuận tiện cầm thêm một ít phấn vôi,
nhanh!”
Bích Trúc đầu tiên là sững sờ trước những lời tiểu thư nhà mình vừa nói, sau đó không tự chủ gật gật đầu.
“Nô tỳ đi làm ngay!”
Trường Ca Nguyệt chầm chậm ngồi xuống, một tay vuốt cằm, cảm khái thời gian
trôi qua thật nhàm chán. Nàng đã phát hiện ra người kia lâu như vậy, thế mà bọn họ vẫn chậm chạp chưa đi đến viện của nàng.
Theo như
trong trí nhớ của chủ nhân thân thể này thì Trường Ca Nguyệt vốn chính
là bị kế mẫu cùng những tỷ muội kia làm cho chết chìm.
Yên tâm, thù của ngươi, ta sẽ đòi lại đủ!
Hại nàng, bắt nạt nàng, một người cũng đừng mong sống yên ổn!
Suy nghĩ đến đây, đột nhiên một thanh âm mềm mại mang theo tia kiêu ngạo, cười chế nhạo nói.
“Ngũ muội nói quả nhiên không sai nha. Người quái dị đúng là không dễ dàng chết như vậy!”