Độc Y Nương Tử

Chương 20: Chương 20: KHẢO HẠCH




Mặt trời chiếu sáng cả con đường lát sỏi trắng, hào quang bàng bạc tỏa ra nhất thời khiến cả không gian như bừng sáng. Từng phiến mây tròn tròn như những miếng kẹo bông xốp mềm lặng lẽ trôi trên cao, tiếng chim ríu rít liên hồi bên dưới, ẩn trong những tán cây xanh rì hai bên con đường.

Cẩn Y Nhiên không biết tại sao nàng lại ở đây, nàng chỉ có một ý niệm duy nhất là đi tiếp, cố sức đi hết con đường sỏi trắng ấy.

Không biết nàng đã đi bao lâu, chỉ cảm thấy mặt trời trên đầu càng phát ra ánh sáng mạnh mẽ, cả cơ thể Cẩn Y Nhiên trở nên vô cùng nóng bức và khó chịu. Nàng dùng tay áo lau đi mồ hôi tuôn ra trên trán, tiếp từng bước mệt mỏi, cho đến khi phía cuối con đường dần hiện ra

Một cây cổ thụ khổng lồ, cực kỳ khổng lồ! Tán cây xum xuê trải rộng, bao phủ cả vùng chân trời. Nó như một tên khổng lồ cô đơn, lạc lõng nơi cuối đường, không nơi để đi, chỉ có thể đứng đó chờ đợi…

Chờ đợi? Cẩn Y Nhiên không hiểu vì sao nàng lại nghĩ như vậy, ý tưởng chỉ đột ngột xuất hiện trong đầu nàng.

Càng đến gần, Cẩn Y Nhiên càng cảm giác rõ hơn cảm xúc của cây cổ thụ to lớn ấy. Nó từng có chờ đợi, từng có hy vọng, hơn nữa…nó từng có tình yêu? Hàng trăm ngàn cảm xúc tưởng chừng như xa lạ lại khiến nàng cảm thấy hết sức quen thuộc, khiến trái tim Cẩn Y Nhiên không khỏi một trận hoảng hốt

“Nhiên…”

Bước từng bước cẩn thận, tiến đến gần, Cẩn Y Nhiên vươn tay chạm lấy thân cây xù xì to lớn. Một dòng điện tê rần đột nhiên phóng xuất từ vỏ cây truyền đến Cẩn Y Nhiên khiến nàng giật mình, vội vã thu tay lại

“Nhiên nhi…”

Lại vươn tay ra, Cẩn Y Nhiên muốn hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Cả bàn tay chạm hẳn vào thân cây

‘Ầm!’

“Nhiên nhi, sao vậy? Tỉnh rồi sao?”

Cẩn Y Nhiên mở bừng mắt. Đập vào mắt nàng là đôi mắt nâu lấp lánh những tia nhìn lo lắng. Lúc này Cẩn Y Nhiên mới phát hiện cả người ướt đẫm mồ hôi. Nhìn xung quanh, là gian phòng trọ nàng vừa đến hôm qua. Hóa ra tất cả là mơ, chỉ là…cảm giác chân thật hơn hẳn cả một giấc mơ.

Tầm mắt đảo xung quanh gian phòng, chợt nhớ đến ánh mắt lo lắng của Vô Danh, Cẩn Y Nhiên vội vàng ngồi dậy, cười nhìn hắn:

“A, không sao, ta chỉ là gặp một giấc mộng kì quái mà thôi. Ta đói rồi, ngươi đã kêu đồ ăn chưa?”

Vừa nói, Cẩn Y Nhiên vừa xoa xoa cái bụng phẳng lì, gương mặt ủy khuất nhìn Vô Danh

Vô Danh khẽ cười, sau đó đến bên bàn, bưng khay đồ ăn sáng đến cho nàng, lại ngồi xuống một bên chờ nàng ăn xong.

Trên khay thức ăn có một ổ bánh bột, một dĩa thịt nướng thơm lừng cùng một chén canh nấm nóng hổi khiến Cẩn Y Nhiên chảy cả nước miếng. Chẳng cần giữ hình tượng, Cẩn Y Nhiên liền lang thôn hổ yết quất sạch phần ăn sáng.

Sau khi ăn xong, Cẩn Y Nhiên cầm lấy khăn Vô Danh đưa tới, lau sạch khóe miệng, sau đó cười hì hì nhìn Vô Danh:

“Tiểu nương tử, ngươi thực chu đáo! Tướng công ta thiệt vừa lòng a ha ha”

Vô Danh cũng không phản đối cách xưng hô kì lạ của nàng, kêu tiểu nhị tiến vào dọn dẹp một chút. Sau khi dọn dẹp xong, hắn ngồi xuống bên mép giường, nhìn nàng cười hỏi:

“Xong rồi, ngươi có muốn đi dạo phố không? Nếu ta không lầm thì hôm nay chính là ngày diễn ra vòng khảo hạch của Ma pháp Đại hội….”

“Đi! Ta đi, chúng ta đi thôi!”

Chưa cần Vô Danh nói hoàn, Cẩn Y Nhiên đã hai mắt sáng rỡ, phóng thẳng xuống giường, vội vã rửa mặt súc miệng, sau đó lôi kéo tay Vô Danh chạy ra khỏi khách điếm.

Hòa vào dòng người đông đúc, Cẩn Y Nhiên hai tay ôm chặt cánh tay cường tráng của Vô Danh, mặt mày sáng rỡ, hết chạy tới nơi này lại chạy tới nơi kia. Nàng lúc này hết sức khoái hoạt, khoái hoạt đắc nàng không hề để ý đến ánh nhìn của người xung quanh, vẫn ôm chặt cánh tay Vô Danh mà đi tới trước.

Nhìn nụ cười rạng rỡ của nàng, Vô Danh mỉm cười đầy sủng nịch, tay còn lại của hắn nhẹ vỗ về tay nàng, tùy ý nàng kéo hắn trên đường.

“Nữ nhân sao lại ôm ôm kéo kéo nam nhân giữa ban ngày thế kia? Thật không biết liêm sỉ!”

“Quả là mất mặt! Sao lại có thể….”

Những tiếng rì rầm vang lên, người qua đường không ngừng chỉ trỏ Cẩn Y Nhiên cùng Vô Danh, ánh mắt khinh thị, hèn mọn rơi xuống hai người. Bất quá, một người có tư tưởng vượt trước thời đại, đối với lời nói của những kẻ xung quanh hoàn toàn không lọt lỗ tai, một người thì không để tâm làm gì

Chỉ là, Vô Danh hắn không để tâm, không có nghĩa hắn sẽ để cho đám người đó mặc sức mà chỉ trỏ hai người, làm ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng

Không khí xung quanh trong thoáng chốc đột ngột giảm xuống chục độ, những kẻ lắm mồm đang chuẩn bị lên tiếng, đột nhiên cả người lạnh toát mồ hôi, tiếp đó là ánh mắt tràn ngập sát khí quét thẳng đến bọn họ.

Một số kẻ lá gan quá bé nhỏ, không chịu được sát khí đột nhiên bạo phát mà sùi bọt mép bất tỉnh, số còn lại thì chân tay mềm nhũn, hữu khí vô lực không nói nổi một lời, chỉ có thể sợ hãi nhìn Vô Danh cùng Cẩn Y Nhiên lướt qua, lòng âm thầm cầu mong hai người mau chóng đi khỏi.

Vô Danh vừa lòng nhìn hiệu ứng hắn đã tạo ra, sau đó nắm lấy bàn tay ngọc nhỏ bé của Cẩn Y Nhiên, khi nàng quay đầu, nghi hoặc nhìn hắn, hắn chỉ khẽ cười, ngữ khí vô tận ôn nhu:

“Ngươi muốn đi xem vòng khảo hạch của Ma pháp Đại hội đúng không? Ta dẫn ngươi”

Cảm nhận bàn tay của Cẩn Y Nhiên siết chặt lấy tay mình, Vô Danh nở nụ cười càng lớn hơn, chậm rãi đi theo hướng dòng người đang tấp nập chạy đi.

Âm thanh xung quanh Vô Danh lúc này dường như biến mất, chỉ còn lại hắn cùng Cẩn Y Nhiên, cùng độ ấm nơi hai bàn tay tiếp xúc. Trong lòng hắn chợt nghĩ: Hắn cả đời cũng không muốn buông ra bàn tay này a…

“Vô Danh, Vô Danh, ngươi nhìn xem, kia kìa”

Cẩn Y Nhiên hưng phấn lay lay tay áo hắn, hai mắt sáng ngời nhìn gian lều bạc to lớn, lúc này đang có một hàng người dài ngoằn xếp hàng trước cửa, liên tiếp đi vào bên trong lều. Hai bên gian lều lớn là hai gian lều nhỏ, chỉ thấy người đi ra, không thấy người đi vào, hẳn là cửa ra. Người ra từ bên phải lều mặt mày hớn hở, người từ bên trái lại ủ rũ không còn sức sống, khỏi nói cũng biết kết quả.

Cẩn Y Nhiên vừa suy đoán vừa dáo dác nhìn xung quanh, sau đó quay đầu lại nhìn Vô Danh, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của hắn, trong phút chốc khiến nàng thất thần, cảm giác như linh hồn nàng bị hút vào trong đáy mắt ấy.

“Sao vậy?”

Thanh âm lo lắng của Vô Danh đánh thức Cẩn Y Nhiên khỏi một trận mê muội, nàng lại nở nụ cười nhìn hắn, mặt tràn ngập vẻ phấn khởi:

“Vô Danh, ngươi có đi tham gia thử hay không? Ta thấy nó thực thú vị!”

Vô Danh ôn nhu nhìn nàng, hỏi:

“Ta không có ma pháp thiên phú, sao ngươi không thử xem?”

Nghe Vô Danh nói hắn không tham gia, Cẩn Y Nhiên có chút thất vọng, quay nhìn hàng người càng ngày càng đông, Cẩn Y Nhiên do dự không biết nên vào hay không. Thấy thế, Vô Danh cổ vũ:

“Đi đi, ta ở nơi đây chờ ngươi”

“…Ừ, vậy nhớ đứng đây chờ ta a!”

Nhìn bóng dáng Cẩn Y Nhiên dần ẩn vào dòng người náo nhiệt, trong đáy lòng Vô Danh chợt trào ra một cảm giác ấm áp. Hắn không hối hận vì đã hủy diệt cả gia tộc. Bọn chúng đáng chết! Ngay cả mẫu thân, người mang dòng máu của bọn họ, chỉ vì sinh ra hắn mà bị hại chết, bọn chúng căn bản không đáng tồn tại trên cõi đời này.

Từ ngày bị nhốt vào trong hang động tự sinh tự diệt, hắn đã muốn tiêu diệt bọn họ, cho dù cả gia tộc chỉ còn mình hắn, hắn cũng không chút do dự. Tuy nhiên, từ khi gặp Cẩn Y Nhiên đã khiến cho hắn biết cảm giác khi có người ở bên, được quan tâm chăm sóc và biết quan tâm chăm sóc người khác, được chờ và chờ đợi nàng, hết thảy mọi cảm xúc sinh ra, không chỉ là thù hận và tuyệt vọng, khiến hắn cảm thấy bản thân là người hạnh phúc nhất trên cuột đời này! Không cần nhà cao cửa rộng, không cần phú quý vinh hoa, chỉ cần hắn có nàng, vậy là đủ rồi…

———————–

Thật vất vả mới chen vào được trong lều lớn, Cẩn Y Nhiên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhìn căn lều, Cẩn Y Nhiên không khỏi giật mình. Bên trong căn lều dường như rộng lớn gấp bội so với khi nhìn từ bên ngoài, hơn nữa còn rất dài.

Cẩn Y Nhiên tò mò ngó nghiêng xung quanh, nhìn thấy mọi người đi đâu thì vội chạy theo, dù sao nàng cũng chưa đến nơi nào như vậy, chỉ có thể dựa vào những người khác mà thôi

“Tên?”

“A?”

Cẩn Y Nhiên vừa theo thứ tự đến trước bàn của một gã mập to béo, hắn cầm một miếng gỗ dát vuông vức, một bên không ngẩn đầu một bên hỏi như một cái máy. Thấy nàng vẫn chưa trả lời, gã béo có chút không kiên nhẫn ngước đầu lên. Vừa nhìn thấy Cẩn Y Nhiên, trong mắt hắn chợt lóe kinh diễm, thái độ cũng dịu đi rất nhiều:

“Tiểu thư, tên của ngươi?”

“À, Cẩn Y Nhiên”

“Tuổi?”

“Mười…lăm”

Theo nàng kiểm tra, độ tuổi của cơ thể này là mười lăm, chỉ là không biết nơi đây có quy định gì về việc tính tuổi hay không, nếu không thì hẳn là mười lăm

Gã béo sau khi nghe nàng báo tuổi, trợn mắt kinh ngạc nhìn nàng.

Ma pháp Đại hội không giống như Võ lâm Đại hội, người tu luyện ma pháp tốn thời gian nhiều hơn hẳn những người luyện võ công. Người đến ghi danh có độ tuổi thấp nhất cũng trên hai mươi tuổi, cũng là độ tuổi ma pháp thiên phú hiện rõ nhất, không nghĩ đến nàng chỉ mới mười lăm đã muốn đi đăng kí dự thi Ma pháp Đại hội. Bất quá, khi nhìn đến vẻ mặt tò mò của Cẩn Y Nhiên, gã béo chỉ thầm cười, có lẽ nàng là cô tiểu thư khuê các nào đó muốn dạo chơi a

“Chức nghiệp?”

“…..? Chức nghiệp….không có”

Hắn cũng đoán thế

“Tính chất ma pháp?”

“Ta không biết” – Cẩn Y Nhiên còn thực sự lắc lắc đầu

Gã béo cùng những người xung quanh phì cười vì động tác đáng yêu của nàng. Chờ mọi người yên lặng, gã béo cười hòa ái hướng dẫn nàng:

“Tiểu thư, ngươi có thể đến cánh cửa thứ hai bên trái để kiểm tra, sau đó quay lại đây báo danh, được chứ?”

“A? Ra là vậy, vậy không phiền thúc thúc nữa”

Cẩn Y Nhiên ngạc nhiên một chút, sau đó cười toe toét chạy đến cánh cửa được chỉ, vẫn không quên quay đầu lại vẫy vẫy tay nhỏ chào hắn. Đối những người tốt với nàng, Cẩn Y Nhiên luôn tốt gấp đôi với họ.

Gã béo cùng mọi người lại cười nhìn thân ảnh bé nhỏ của Cẩn Y Nhiên khuất sau cánh cửa. Cả đám nam nhân lớn tuổi thật hiếm khi gặp một cô bé đáng yêu như Cẩn Y Nhiên, khiến tâm tình bọn họ tốt lên không ít, mọi người tuy biết nàng chỉ dạo chơi nhưng cũng hy vọng có thể tiếp tục gặp nàng tại vòng sau

Bước qua khỏi cánh cửa, Cẩn Y Nhiên phát hiện bên trong gian phòng này cũng có chín mười người thanh niên, bọn họ hẳn là cũng giống như nàng, thử tính chất ma pháp, vì vậy Cẩn Y Nhiên chạy đến tên thanh niên có vẻ thanh tú hiền hòa nhất trong đám người, có mái tóc màu đỏ sậm, cười hỏi:

“Đại ca này, ngươi cũng đến thử tính chất ma pháp sao?”

Người thanh niên tóc đỏ hơi sững người, không nghĩ đến lại gặp một nữ nhân ở nơi đây, hơn nữa còn là một nữ hài, lại nhìn thái độ bạo dạn của nàng, tâm không khỏi sinh hảo cảm, cũng cười đáp lời:

“Tiểu muội muội là đến thử tính chất ma pháp? Chúng ta đã thử từ lâu, bây giờ đến đây chỉ là để đánh giá cấp độ ma pháp mà thôi”

“Nga”

Cẩn Y Nhiên xem như đã biết, gật gật cái đầu nhỏ, hai mắt to tròn trong suốt hết nhìn đông lại nhìn tây như tìm gì đó

Một gã thanh niên khác trong đám, vận một bộ hắc y, nhìn thấy hành động ngây ngô của nàng không khỏi bật cười, tốt bụng chỉ:

“Nha đầu, ngươi có thể đến vị thúc thúc đang trùm áo khoác màu bạc bên kia, người ngồi sau quả cầu thủy tinh ấy” – Vừa nói vừa chỉ đến cái bàn bên trái của gian phòng

Cẩn Y Nhiên lúc này mới phát hiện, mọi người đều xếp hàng trước cái bàn bên phải có một khối đá hình vuông. Bàn bên trái, theo như gã thanh niên chỉ, khi Cẩn Y Nhiên chạy qua, chỉ thấy ba tên thanh niên khoảng hai mươi đang xếp hàng, cả ba đều quay nhìn về phía nàng đầy tò mò.

Cẩn Y Nhiên cũng không để ý, nàng chậm rãi đứng vào hàng chờ tới lượt, dù sao nàng đã phát hiện bản thân ngoại lệ so với những thí sinh tham gia ở đây. Nơi này không phân biệt giới tính, theo thái độ của những người ở đây là biết, chỉ là có lẽ người có ma pháp thiên phú là nữ hình như là vô cùng hiếm, hơn nữa nhỏ tuổi như nàng thì cho đến giờ chưa thấy ai. Nghĩ đến đây, Cẩn Y Nhiên âm thầm cười khổ, nàng từng cảm giác cơ thể này có điểm khác lạ, vì thế nàng mới quyết định đi thử xem, không nghĩ tới….

Đừng nói với nàng ở thế giới này nàng cũng là một ngoại lệ a!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.