Độc Y Nương Tử

Chương 30: Chương 30: VÒNG CUỐI 2




‘Boong….boong….’

Cẩn Y Nhiên mơ mơ màng màng dụi dụi hai mắt, oán thầm cái tên dở hơi nào lại gõ chuông, phá rối giấc ngủ của người khác, nhưng còn chưa chờ nàng lên tiếng, một thanh âm già nua khác thường đột ngột truyền đến:

“Chào mừng các tân đệ tử của học viện Ma pháp Hoàng gia, những người đã thể hiện tinh thần lực hết sức nổi bật qua vòng thi Ma Âm Hài Đồng. Những thí sinh không vượt qua sẽ lập tức được Truyền Tống trận đưa ra khỏi khu vực thi ngay lập tức. Chúng ta trông chờ sự thể hiện của mọi người vào đợt thi tuyển lần sau”

A!

Cẩn Y Nhiên âm thầm giật mình, chợt nhớ ra hình như mình đang dự thi vòng cuối cùng của cuộc tuyển chọn học viên học viện Ma pháp Hoàng gia. Cơn buồn ngủ phút chốc tan biến, Cẩn Y Nhiên lúc này mới phát hiện tư thế hết sức ám muội của mình và Vô Danh: nàng lại nằm gọn trong lòng hắn mà ngủ ngon lành, aaaaa…… ( > 0

Vô Danh nhìn bộ dáng hoảng hốt của Cẩn Y Nhiên, thầm buồn cười, nhưng cũng khiến lòng hắn nhộn nhạo khó chịu. Cặp mắt đen láy to tròn ngập nước, cánh mi chớp chớp như những phiến cánh bướm, cái mũi cao thanh tú hơi nhăn lại, cái miệng chu chu mân mê, trông hết sức là đáng yêu, thật muốn cắn nàng một ngụm….Nghĩ tới đây, Vô Danh chợt giật mình, ra sức lắc lắc đầu như muốn quăng những ý nghĩ quái dị ấy ra khỏi não. Hắn không hiểu bản thân xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy nữ nhân bé nhỏ trước mắt thật….rất ngon miệng (Ò + Ó !!!)

Đang suy nghĩ miên man, chợt cảm giác một bàn tay mềm mại nhỏ nhắn đang ra sức kéo áo hắn chạy về phía trước. Vô Danh khó hiểu nhìn Cẩn Y Nhiên, chỉ thấy nàng cũng đang nhìn chằm chằm hắn, một ngón tay búp măng trắng noãn chỉ chỉ vào dòng người đang đi phía trước, nói:

“Tiểu nương tử, ngươi đứng sững ở đó làm gì nha, chúng ta phải đến đại sảnh tham gia lễ chào mừng tân đệ tử của học viện, mau mau đi a”

Không đợi Vô Danh trả lời, Cẩn Y Nhiên liền ba chân bốn cẳng kéo hắn chạy nhanh về phía trước. Dù sao nàng thật rất hiếu kì với lễ chào mừng học sinh mới của một học viện ma pháp có khác gì với trường học ở thế giới nàng, cho nên phải kiến thức, kiến thức một chút.

Khi hai người đến đại sảnh theo chỉ dẫn, những người cùng vượt qua vòng cuối cùng đều đã có mặt ở đây, bất ngờ hơn nữa là có cả Lệ Na cùng tên Tăng A Hùng khi nãy

Cả hai vừa thấy Cẩn Y Nhiên cùng Vô Danh, mừng rỡ chạy sang tiếp đón:

“Oa, Nhiên muội, không nghĩ tới chúng ta lại có thể gặp nhau ở đây, vậy là bốn người chúng ta đều trở thành đệ tử học viện Ma pháp Hoàng gia, hahaha…”

Có chút kích động khiến Lệ Na hoàn toàn phá vỡ hình tượng thiếu nữ e lệ thẹn thùng trong lòng Cẩn Y Nhiên, làm nàng chưa kịp thích ứng mà trợn tròn mắt. Cũng may là giọng nói sang sảng của tên Tăng A Hùng bên cạnh kịp kéo nàng hồi thần:

“Ha ha ha,Lệ Na nói đúng, vậy là chúng ta đều thành đồng môn rồi a, ha ha ha…”

Vô Danh chỉ gật gật đầu đáp trả cho có lệ, mọi người sau hai ngày ở chung cũng hiểu một chút tính tình của hắn nên không ai bắt bẻ gì. Cẩn Y Nhiên mặt cười tươi như hoa nở, hưng phấn hỏi:

“Thật tốt quá! Muội đang lo hai người bọn muội một mình không biết làm sao. Bây giờ có tỷ tỷ cùng Hùng ca ở đây thì tốt rồi. Mà Lệ Na tỷ cùng Hùng ca, chúng ta đến đại sảnh đã lâu như thế, sao cái gì lễ, bàn tiệc thức ăn chào mừng cũng không thấy nha?”

Lệ Na dở khóc dở cười nhìn Cẩn Y Nhiên, sủng nịch gõ nhẹ một cái lên trán nàng, cười nói:

“Lại ăn, muội nhỏ người như thế không hiểu đã nhét thức ăn hồi tối đi nơi nào a? Chúng ta hiện tại là đang chờ giám khảo ghi lại bản danh sách những thí sinh đã thông qua cuộc thi. Ta cùng Hùng ca đã lấy dùm hai người số thứ tự rồi đây”

Nói xong, Lệ Na liền rút hai thẻ gỗ bóng loáng trong ngực ra, đưa cho Cẩn Y Nhiên, sau đó dẫn cả hai tới đám người đang xếp hàng trước một cái thạch bàn khổng lồ ở giữa đại sảnh.

Cẩn Y Nhiên tò mò nhìn nhìn xung quanh, khi xem đến người đang ngồi ở thạch bàn, nhận nhiệm vụ viết tên các thí sinh vượt qua vòng tuyển chọn, không khỏi hô nhỏ một tiếng kinh ngạc

Nam nhân khoảng hai mươi mấy tuổi, thân hình có chút đơn bạc, cả người khoác một bộ trường bào lam nhạt càng hiển lộ vẻ gầy yếu, nụ cười như mộc xuân phong luôn treo bên môi khiến người ta nhìn vào nhẹ cả người.

Đây…đây rõ ràng là Thanh Phong, bệnh nhân đầu tiên của nàng ở thế giới này mà? Sao hắn lại xuất hiện ở nơi này?!!

Vội quay đầu sang nhìn Vô Danh, thấy hắn cũng là một bộ nghi hoặc khó hiểu nhìn nam nhân đang cặm cụi viết viết viết ở thạch bàn. Cẩn Y Nhiên trong lòng thầm than: đúng là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ a!

“Người tiếp theo”

Thanh âm nhẹ nhàng từ tính vang lên khiến những tên học viên mới thoáng ngẩn ngơ. Những nữ đệ tử thì đỏ mặt, thẹn thùng liếc mắt đưa tình với chủ nhân thanh âm ôn nhu ấy.

Cẩn Y Nhiên nhìn quanh lại thầm tiếc nuối thay cho bọn họ. Nếu các nàng biết bạch mã hoàng tử của các nàng có ‘yêu thích’ không giống người thường như thế, không hiểu các nàng thương tâm đến mức độ nào a, haiz….

Lắc lắc đầu, Cẩn Y Nhiên cũng không nghĩ nhiều, dù sao cũng chẳng liên quan gì tới nàng, nàng mới không thèm lo đâu, chỉ khi……

Quay đầu nhìn ‘đại mỹ nữ’ vẫn luôn theo sát phía sau, Cẩn Y Nhiên có thể rõ ràng nhìn ra ánh mắt của Vô Danh hoàn toàn chỉ phản chiếu duy nhất bóng dáng của chính nàng, lòng nàng lại loạn cào cào cả lên. Cảm thấy trên mặt nóng bừng, Cẩn Y nhiên vội vã quay đầu lại nhìn về phía trước, nhanh chân bước đến gần thạch bàn.

Tất cả hành động của Cẩn Y Nhiên từ đầu tới cuối đều không thoát khỏi ánh mắt của Vô Danh (Vô nghĩa! Nãy tới giờ hắn chỉ nhìn mỗi Cẩn Y Nhiên, không thấy chẳng lẽ mù?!!). Nhìn vành tai ửng hồng như quả gấc chín, Vô Danh chỉ biết si ngốc nhìn nàng, mê muội nhìn bộ dáng quẫn bách đáng thương của nàng, ngay cả người phía sau la hét thúc giục hắn đều không nghe thấy.

“Người tiếp theo”

“Cẩn Y Nhiên”

“Cẩn Y…..cái gì?!!”

Đang cặm cụi viết tên vị tân sư muội, Thanh Phong dường như không dám tin vào tai mình, vội ngẩn đầu lên.

Một nữ hài hết sức xinh xắn động lòng người, một thân hồng y càng hiển lộ rõ dáng người nhỏ nhắn đáng yêu. Cặp mắt đen láy to tròn nhìn chằm chằm hắn, môi khẽ nhếch đầy hưng phấn.

Đúng là ‘hắn’!…à không, là ‘nàng’ mới phải

Hắn thật không ngờ có thể gặp lại vị tiểu thần y, ân nhân cứu mạng của mình, lại càng không tin nổi hai mắt mình khi nhìn thấy ‘hắn’ hóa ra lại là ‘nàng’. Gương mặt thanh tú anh tuấn chợt tràn ra một nụ cười rạng rỡ. Cẩn Y Nhiên dám cam đoan nàng còn nhìn thấy sau lưng tên Thanh Phong đang cười ngốc ngếch (-__-||| người ta cười đẹp thế mà “bả” nhìn thành “ngốc”……!!!) là một rừng hoa nở rộ, bay múa đầy trời

‘Rầm’

‘Phịch’

‘Ầm’

Sau lưng đồng loạt vang lên tiếng ‘người ngã ngựa đổ’ hết sức khoa trương.

Chậc chậc chậc….lực ‘sát thương’ đúng là không phải khủng bố bình thường nha (*0*!!!)

“Đừng cười ngốc nữa! Phong sư huynh muốn ‘sát nhân hàng loạt’ a? Ở đây không thể nói chuyện, lát nữa sư huynh ngươi xong công tác thì tới tìm bọn sư muội. Chúng ta có rất ~~~~~ là nhiều chuyện cần nói á nha~!”

Cẩn Y Nhiên cười run cả người nhìn tình cảnh trước mắt, giọng nói bất giác trở nên nũng nịu….nhão như cháo, làm gã A Hùng cùng Lệ Na sởn cả gai ốc. Thanh Phong nghe vậy ngượng ngùng thu hồi nụ cười như hoa nở của hắn lại, cúi đầu ngoáy ngoáy viết viết, sau đó liền trao công việc lại cho một đồng môn gần đó, xong xuôi liền đứng dậy, cùng bọn người Cẩn Y Nhiên đi về một cái sân nhỏ vắng vẻ gần đó để dễ bề trò chuyện.

Cẩn Y Nhiên cười ha hả chạy nhanh theo chân Thanh Phong, lại không để ý ‘mỹ nữ’ sau lưng nàng giờ phút này ánh mắt chợt tối lại.

“Ai yêu, đây chẳng phải là Thanh Phong sư huynh của Phong bang sao?”

Đúng lúc này, một giọng nữ chanh chua the thé từ phía sau truyền tới làm mọi người dừng cước bộ, Thanh Phong cũng thu liễm hoàn toàn ý cười, trong đáy mắt chợt lóe một tia chán ghét nhìn hai nữ nhân dáng vẻ xinh xắn nhu nhược chậm rãi tiến tới gần.

Cẩn Y Nhiên nhìn hai nữ nhân trước mắt, cảm thấy một trận khó chịu, đầu mày nhíu lại. Nàng dù vẫn còn cách bọn họ ba thước, nhưng vẫn ngửi thấy một mùi hương nồng đậm quái lạ, cái mùi mà nàng cả đời cũng sẽ không bao giờ quên: Huyễn Tâm hương

Được chiếc xuất từ rễ cây Tầm Ca, hòa với mật của Củng trùng, một loài trùng kì lạ của thế giới này, lại thêm nước được ép ra từ cánh của hoa Thiếu Nữ. Mỗi một loại trên đều có tác dụng an thần tỉnh não, nhưng nếu hòa lại theo một tỷ lệ nhất định sẽ sản sinh ra một loại mùi đầy quyến rũ dụ hoặc, làm người ngửi mùi hương của nó trầm si trong đó không thoát ra được, cũng chính là thứ nước hoa được gọi là Huyễn Tâm hương hai cô gái trước mắt này đang dùng.

Nàng không hiểu. tại sao bọn họ lại dám dùng loại nước hoa này? Dù sao cũng là nữ nhân, nàng cũng hiểu tâm lý muốn những người khác phái say mê, tôn thờ mình như một nữ thần, nhưng……không phải đây là hàng cấm sao?

Như nhìn ra sự nghi hoặc của Cẩn Y Nhiên, Thanh Phong hơi cuối đầu, thì thầm bên tai nàng:

“Bọn họ là bảo bối của Công bộ Khiết La Nạp Nhan cùng Hộ bộ Lý Tần Ninh, thường xuyên qua lại với các thương nhân ngoại quốc nên cho dù có dùng thứ nước hoa này cũng không ai dám nói gì. Hơn nữa, loại nước hoa này rất khó để phân biệt với các loại nước hoa thông thường, lại rất hiếm, nên họ mới có thể sử dụng nó không cố kỵ như vậy”

Âm thầm gật đầu, xem ra những người ở đất nước này cũng không biết nhiều về loại Huyễn Tâm hương này mới có thể không e ngại mà dùng như nước hoa

Hai bên qua lại khách sáo một phen, Thanh Phong phải hứa hẹn một ngày không xa sẽ đến biệt thự nhà bọn họ tham quan, lúc này nhóm người mới thoát khỏi sự níu kéo dai như đỉa của hai cô nàng tiểu thư điêu ngoa kia. Trước khi đi bọn họ còn oán hận trừng mắt nhìn Cẩn Y Nhiên, Vô Danh cùng Lệ Na một cái, bất quá cũng không thể nề hà, vì hai nàng nếu so về sắc đẹp thì đúng là chỉ đáng xách dép ba người mà thôi.

“Ha ha ha ha ha ha…..đau bụng chết mất….oa ha ha ha….”

Vừa thấy bóng dáng hai người kia biến mất, Cẩn Y Nhiên lúc này đã kiềm không nổi, ‘oa’ một tiếng bật cười ha hả, vừa cười vừa gập cả lưng. Mọi người khó hiểu nhìn Cẩn Y Nhiên, không hiểu vì sao lúc nãy còn nhíu mày nhăn mặt, bây giờ lại cười to….mất hình tượng như thế, chỉ có Vô Danh vẫn luôn sủng nịch nhìn Cẩn Y Nhiên, hắn biết nàng không tự nhiên sẽ cười như thế. Hắn chỉ cần chờ câu giải thích của nàng mà thôi

Quả nhiên, sau khi Cẩn Y Nhiên cười mệt mỏi, không còn khí lực mà dựa vào người Vô Danh, quệt quệt nước mắt nhìn vẻ mặt đần ra của Tăng A Hùng cùng Lệ Na, thần thần bí bí khẽ nói:

“Mọi người tưởng tượng thử xem, nếu như một ngày biết được loại nước hoa đắt tiền mình hết sức yêu quý lại có tác dụng…. tăng nhanh lão hóa…..sẽ như thế nào nha? Oa ha ha ha….”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.