Nhạc trưởng lão nhìn Ngũ Hành Chu Tước bay lên cao, lại lắc đầu.
Có thể dễ dàng xông qua Âm Linh U Hà như vậy sao, nếu được thì Âm Linh U Hà đã không hoàn toàn trở thành chỗ dựa của Âm Linh Tông bọn họ, Âu Dương Diệp cũng sẽ không giúp bọn họ tạo linh khí chỉ vì có thể ở lại sau núi.
Dù sao Luyện khí đại sư giống như Âu Dương Diệp cũng là nhân vật hiếm thấy ở Ngũ Hành Đại Lục, hoàn toàn được tôn kính, mỗi một kiện linh khí được làm ra đều là tuyệt phẩm độc nhất vô nhị. Trước kia, bọn họ muốn mời Âu Dương Diệp làm linh khí là hoàn toàn không thể.
Ngồi trên Ngũ Hành Chu Tước, gió lạnh thấu xương thổi qua má Bạch Vũ, nhìn xuống phía dưới, là mảng rừng rậm lớn, cũng rất khó nhìn thấy rõ vị trí, Âm Linh U Hà nổi danh ẩn trong rừng rậm, rất khó tìm ra.
“Có phải chúng ta bay quá cao, đã không thể nhìn thấy Âm Linh U Hà nữa đúng không.” Bạch Vũ cau mày nói.
Dạ Quân Mạc cúi đầu nhìn xuống dưới: “Nếu thấp nữa sẽ tiếp xúc với khí độc.”
“Cái gì? Phạm vi khí độc của Âm Linh U Hà lớn như vậy sao?” Bạch Vũ kinh ngạc quan sát phía dưới rừng rậm, chỉ thấy một mảnh xanh um tươi tốt phủ ở trên núi, cây cối có vẻ vô cùng nhỏ bé, Chu Tước đã bay tương đối cao rồi.
Không biết đã bay bao lâu, sương mù phía dưới tựa như tiêu tan, Ngũ Hành Chu Tước lao xuống, đứng ở gần vách núi.
Bạch Vũ cảm thấy bốn phía đã không còn khí độc: “Chúng ta đã qua Âm Linh U Hà rồi hả?”
Ánh mắt thâm thúy của Dạ Quân Mạc đảo qua bốn phía, chậm rãi mở miệng: “Chưa, chúng ta vẫn ở bên ngoài. Khí độc của Âm Linh U Hà này phiền phức hơn ta nghĩ.”
Âm Linh U Hà không phải ẩn trong rừng rậm, mà được khí độc của chính nó tỏa ra che giấu, đây là một loại khí độc ảo giác.
Dạ Quân Mạc biết rõ chất độc trong thiên hạ, đương nhiên cũng biết khí độc của Âm Linh U Hà, nhưng hắn không nghĩ tới, bay vọt lên bầu trời, cách xa sương độc vẫn bị Âm Linh U Hà dẫn sai đường.
“Có thể bay thấp một chút không?”
Dạ Quân Mạc lắc đầu: “Ngũ Hành Chu Tước không chịu đổi sương độc của Âm Linh U Hà.”
“Vậy cũng chỉ có thể đi thôi.” Ngược lại, Bạch Vũ không quan tâm đến khí độc của Âm Linh U Hà, lấy một viên Tẩy Độc Thảo 5000 năm được chế thành thuốc giải độc nhét vào miệng Dạ Quân Mạc, kéo hắn đi về phía trước.
Bời vì đi đúng hướng, không bao lâu bọn họ đã đi vào khu vực tràn ngập sương độc.
Bạch Vũ tiện tay ném ra một Tịnh Nguyệt, trên người nàng và Dạ Quân Mạc hiện ra một vùng sáng trắng, nháy mắt giải độc.
Mỗi lúc đi được một đoạn đường, Bạch Vũ dùng Tịnh Nguyệt một lần, cho dù sương mù trở nên càng lúc càng dày đặc, Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc cũng không sao. Ngay cả Thiên hạ chí độc mà Tịnh Nguyệt cũng giải được, tuy độc của Âm Linh U Hà lợi hại, cũng là chuyện nhỏ.
Đi được một đoạn đường trong sương độc dày đặc, Bạch Vũ đã bắt đầy thấy rõ những thứ ở gần đó, may mà cảm nhận phương hướng của Dạ Quân Mạc không tệ, có thể trực tiếp dẫn Bạch Vũ đi thẳng một đường.
Tiếng nước chảy rào rào truyền đến bên tai, tiếng nước càng lúc càng lớn, có thể nghe ra được phía trước là dòng sông lớn cuộn trào mãnh liệt.
Đợi sau khi Bạch Vũ tản sương mù ra, có thể thấy được Âm Linh U Hà thần bí, mới phát hiện đây quả thật là một con sông lớn, dòng nước chảy xiết, lòng sông cực kỳ rộng.
Vẻ mặt Bạch Vũ đau khổ nhìn Dạ Quân Mạc cũng tương tự: “Chàng biết bơi không?”
Dạ Quân Mạc không nói gì. Cho dù biết, con sông rộng như vậy cũng không thể bơi qua được.
Nhưng bây giờ bọn họ không có cách nào khác để gọi Triệu Hoán Thú ra, nước sông tỏa ra khí độc dày đặc, nhuộm cả con sông thành màu xanh lá, Triệu Hoán Thú vừa ra, không đợi Bạch Vũ sử dụng Tịnh Nguyệt đã bị độc chết.
“Nàng có thể đóng băng nước sông lại.” Dạ Quân Mạc buồn bã nói