“Cái này phải xem bản lĩnh của Bạch Vũ rồi.” Dạ tổ tiên cười tủm tỉm nói: “Không phải ngươi sợ chờ không kịp chứ?”
“Không, ta sợ người sẽ tan thành mây khói.”
“Ngươi không thể nhìn vào chỗ tốt của ta sao?” Dạ tổ tiên tức giận nói. Từ sau khi ông thường xuyên xuất ra ngoài trò chuyện với bọn họ trong thời kỳ Bạch Vũ đang mang thai, lại phát hiện miệng hậu bối không thích nói chuyện này độc đến mức có thể tức chết người, hình tượng uy nghiêm khí phách của ông đã bị tức đến không còn một chút nào.
Dạ Quân Mạc nhíu mày, hắn thật sự sợ tổ tiên không có con dấu để ở, ở lâu bên ngoài, sẽ hao hết lực linh hồn.
“Ta có thể vào trong nhẫn trữ vật của ngươi, không phải bên trong có thể cho vật sống ở sao?” Tổ tiên chỉ chỉ nhẫn Thiên Dạ trên tay hắn.
Dạ Quân Mạc có chút mới lạ: “Người cũng được coi là vật sống?”
Dạ tổ tiên: “...” Ông không muốn nói cái gì nữa.
Bạch Vũ cầm con dấu, thu Thụ Tinh và Thủy Qua vào trong nhẫn Bách Vũ, dẫn theo vào núi. Dù sao Dạ tổ tiên nói chỉ một mình nàng - một người duy nhất, Thủy Qua và Thụ Tinh cũng không phải là người.
Loáng thoáng trước mắt hoàn toàn không có cây xanh gì, nơi nơi đều trụi lủi, dường như con dấu chỉ luôn luôn dẫn tới một phương hướng. Bạch Vũ đi theo có cảm giác như luôn luôn đi vào bên trong gò núi, rất nhanh đã tìm được một khe núi hẹp.
Bạch Vũ nhìn đường vân giống như được hình thành tự nhiên do xói mòn ở phía trên hai tảng đá hai bên, chấn động, lại là Khế ước phong tỏa vô cùng cao thâm, đừng nói phần lớn Khế ước sư đều không nhận ra, cho dù nhận ra được, cũng không vào được.
Khế ước phong tỏa cần phải có chìa khóa mới có thể mở không gian bị phong tỏa ra, mà chìa khóa không gian trước mặt cần chính là con dấu.
Bạch Vũ rất dễ dàng tìm được một điểm ở trung tâm đường vân, gắn con dấu vào, mỏm đá lập tức lõm xuống, hình thành một cái lỗ khóa, con dấu bị mắc kẹt vào.
Bạch Vũ xoay con dấu một cái, một cái không gian lại mở ra phía Bạch Vũ.
Bạch Vũ cất con dấu lại, đi vào. Đây là một khe núi mọc đầy cây cối, một con suối nhỏ chậm rãi chảy xuôi.
Bạch Vũ men theo con suối đi về phía trước, bỗng nhiên một nữ tử xuất hiện ở trước mặt nàng, nhìn con dấu trong tay nàng, lạnh lùng đánh giá nàng: “Ngươi chính là Vương Hậu tân nhiệm của Ám Dạ Đế Quốc?”
“Đúng.” Bạch Vũ chống lại ánh mắt của nàng ta: “Ngươi là thành viên của ám vệ Phượng Hoàng?”
Nữ tử thản nhiên gật đầu, đáy mắt toát ra vẻ không vui.
Vương Hậu cũng quá nhỏ, xem tuổi tác của nàng ta, không biết từ khi nàng ta tu luyện đến nay đã đủ ba mươi năm chưa, một Vương Hậu như vậy lại có thể lấy được con dấu, muốn ám vệ Phượng Hoàng bọn họ nguyện trung thành, không phải là nói đùa hay sao?
“Đưa con dấu cho ta đi.” Nữ tử thản nhiên vươn tay.
Bạch Vũ không đưa: “Đây là đồ của ta, đưa cho ngươi làm gì?”
Nữ tử có chút tức giận: “Không phải ngươi muốn gặp ám vệ Phượng Hoàng chúng ta sao? Không đưa con dấu, sao ta biết ngươi có phải thật không?”
Bạch Vũ cười khinh thường: “Có thể mở không gian này ra, đương nhiên con dấu này là thật, bây giờ nhanh dẫn ta đi gặp tất cả thành viên của ám vệ Phượng Hoàng, ta còn có việc, đừng làm chậm trễ thời gian.”
Ánh mắt nữ tử thay đổi, cười lạnh một tiếng: “Chỉ dựa vào ngươi cũng muốn khiến chúng ta nguyện trung thành? Nằm mơ! Nếu không muốn đưa, thì cút đi cho ta!”
Bộp - -
Phía sau nữ tử nháy mắt xuất hiện ba con báo đốm, xông tới giống như tia chớp.
Bạch Vũ không cho là đúng, vừa thấy nữ tử này, Bạch Vũ đã biết nàng ta chỉ là một Linh Chủ. Nàng còn cảm thấy kỳ lạ đó, không phải nói ám vệ Phượng Hoàng đều rất lợi hại sao? Sao đến nơi đây lại có một Linh Chủ? Bây giờ Linh Chủ này không nhìn ra được thực lực của nàng, lại còn dám khiêu khích nàng.
Ngay cả Triệu hoán thú Bạch Vũ cũng không gọi ra, đột nhiên Bạo Liệt Lưu Hỏa nổ tung, sóng khí của vụ nổ đánh bay ba con báo đốm lẫn nữ tử cùng bay ra ngoài.