Khó trách Bạch Vũ không sợ hắn xem, thì ra những thứ kia không phải dễ dàng xem được như vậy.
Dạ Quân Mạc thử dùng linh khí lướt qua quyển sách, nhưng một chút phản ứng cũng không có.
Bạch Vũ đi lại đây, tò mò hỏi: “Ngươi muốn xem cái gì?”
“Cái gì?” Dạ Quân Mạc khó hiểu.
“Ngươi luôn luôn muốn biết đến chuyện gì đó ? Bằng không ôm sách xem cái gì đấy?” Bạch Vũ nghiêng đầu, “Thiên hạ nhiều tri thức và bí mật như vậy, vài quyển sách như vậy sao viết hết được, chỉ có trong lòng ngươi muốn biết gì đó mới có thể biểu hiện ở trong sách.”
Dạ Quân Mạc hiểu rõ, nghĩ về chủng loại Triệu hoán thú, bộ sách trống không trên tay quả thực biến thành một quyển sách tranh Triệu hoán thú. Cùng một nội dung, muốn biết càng nhiều thì sẽ lấy những bộ sách từ đầu đến cuối, bộ sách càng ở chỗ cao càng cho thấy toàn bộ nội dung, càng sâu khắc.
Dạ Quân Mạc nhìn Bạch Vũ chăm chú, “ Rốt cuộc ngươi có biết ta là người Ám Dạ Đế Quốc hay không?”
Dẫn hắn tiến vào không gian Sáng Thế Thần, vào tháp Ngũ Hành, bí mật của tháp Ngũ Hành cũng dễ dàng nói cho hắn biết, hắn không biết nên nói Bạch Vũ là không có mắt nhìn hay là quá đơn thuần, đơn thuần tin kẻ địch.
Bạch Vũ nháy mắt mấy cái, ta biết, nhưng nơi này cũng không có cái gì không thể nhìn, bộ dạng ngươi giống như nhìn ngốc tử nhìn ta là có ý tứ gì?
Bạch Vũ không vui trừng lại, “Ngươi không phải đáp ứng chơi với ta sao? Chẳng lẽ còn tính hại ta?”
Trong mắt Dạ Quân Mạc hiện lên một tia xúc cảm nói không rõ, trầm mặt không nói chuyện.
“Nếu ngươi không muốn đọc sách, chúng ta cùng đi ăn cơm, ta làm cá cho ngươi ăn.” Bạch Vũ xoa bụng, có chút đói bụng.
Khóe miệng Dạ Quân Mạc co rút, cắn răng nói : “Có thể không ăn cá không?” Hắn thật sự phải lấy xương cá đến mức sợ hãi.
“Không muốn ăn cá . . . . . . Chúng ta đi tìm chút món ăn thôn quê đến ăn!” Đôi mắt linh động của Bạch Vũ hiện lên một tia hưng phấn, Dạ Quân Mạc có loại cảm giác không ổn.
Bạch Vũ kéo Dạ Quân Mạc ra khỏi không gian Sáng Thế Thần, tìm được mặt nạ bằng bạc cho hắn mang lên, thẳng đến Sáng Thế Thần Điện.
Sáng Thế Thần Điện ngoại trừ Chủ điện Sáng Thế Thần Điện là Bạch Vũ, phía dưới còn có ba phân điện.
Pháp Thánh Điện phụ trách hình phạt gia tộc và an toàn của Thần Điện, quản lý bên trong Sáng Thế Thần Điện.
Thiên Thánh Điện nắm trong tay thiên hạ, chưởng quản cấp dưới của Sáng Thế Thần Điện là Bát Đại thế giới, bảy mươi hai vực.
Khải Thánh Điện còn lại là chọn lựa và giảng dạy cho đệ tử nơi đó.
Bạch Vũ túm Dạ Quân Mạc lặng lẽ chạy vào Khải Thánh Điện, làm thịt mãnh thú thất giai mà Điện chủ chuẩn bị dùng để huấn luyện đệ tử, lấy linh thịt trên người mãnh thú làm thành thịt nướng thơm ngào ngạt cho Dạ Quân Mạc bồi bổ thân mình.
Linh thịt là bộ phận linh khí tụ tập trên người mãnh thú, là dược phẩm, tẩm bổ linh mạch cao nhất thậm chí có thể tự chữa linh mạch bị phế, chỉ có bá chủ của mãnh thú hấp thu thiên địa linh khí mới có thể sinh ra linh thịt, mười tấn thịt trên người mãnh thú vừa vặn chỉ có thể có một cân linh thịt.
Hai mãnh thú thất giai của Khải Thánh Điện này là vương giả trong thất giai, sức chiến đấu có thể so với bát giai, cực kỳ trân quý hiếm thấy, Bạch Vũ lại giết để ăn như vậy!
Dạ Quân Mạc nhìn thịt nướng trước mặt một lúc không nói gì, Bạch Vũ giống như đã từng làm loại chuyện này rất nhiều lần, ngày hôm sau lại kéo Dạ Quân Mạc rút một đống thảo dược ngàn năm trong dược viên trong Pháp Thánh Điện, hầm một nồi chè.
Sau đó nàng lại nhắm vào mãnh thú thủ hộ thương khố Thiên Thánh Điện, đây chính là mãnh thú mãn giai được khen là thần thú thủ hộ của Sáng Thế Thần Điện, nhưng Bạch Vũ cảm thấy nó mỗi ngày ngoại trừ ngủ cũng chẳng làm gì, không bằng lấy đi ăn, nhiều thịt như vậy ăn nhất định rất ngon.
Vài vị Điện chủ sau khi nghe nói như thế sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, khuyên can mãi mới khiến cho Bạch Vũ bỏ qua ý tưởng đem thần thú canh gác bảo hộ cũng ăn luôn, toàn bộ Sáng Thế Thần Điện huyên náo đến mức gà bay chó sủa.