Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 110: Chương 110: Bài Danh Cuối Cùng (2)




Edit:V.O

Bạch Vũ bị kêu gào khiêu chiến nhưng không có ứng chiến, nàng vừa vặn vừa tới thời điểm đột phá linh mạch, cả người ngâm trong dòng sông dưới mặt đất điên cuồng hấp thu linh khí nhiệt nóng, Dạ Quân Mạc ở một bên giúp nàng hộ pháp.

Bạch Vũ không ra ngoài, Tiềm Long Vệ cũng không có cách nào để đi vào, linh khí ở đầu nguồn so với thời điểm Long Tuyền phun trào còn đáng sợ hơn, đi vào sẽ bị sặc đến chết, ngây ngốc trong đó một hồi có thể hít thở không thông mà ngất xỉu, còn có thể bị cháy sống (đang sống mà bị chết cháy).

”Ta nói nàng ta đã bỏ chạy như phân chó rồi, không dám ứng chiến.”

”Bạch Vũ, mau ra đây. Có phải ngươi nghĩ không ứng chiến là có thể bảo trụ được vị trí thứ Nhất? Nếu không ra thì ngươi chính là không chiến mà bại!”

. . . . . .

Đám người Dư Tuyên Thủy, La Vạn Mộc cùng Nhạc Kỳ Nhân liếc mắt nhìn nhau, một đầu đầy hắc tuyến. Đều là Tiềm Long Vệ, tại sao đám người này lại ngu xuẩn như vậy? Ngay cả năng lực để gọi Bạch Vũ đi ra cũng không có, bọn họ có tự tin có thể đánh bại Bạch Vũ sao?

Bên trong linh mạch Bạch Vũ đã tràn ngập linh lực, 30 giọt linh lực trong suốt long lanh, sinh cơ bừng bừng. Đại lượng linh khí khiến cho nàng thực thuận lợi đột phá tới Triệu hoán sĩ đỉnh cấp, linh mạch tăng vọt thêm một đoạn.

Trên người tiểu Thanh cũng có hào quang chợt lóe, hình thể hơi hơi lớn lên một chút.

Bạch Vũ đánh giá một chút thuộc tính của nó, lực phòng ngự 12, sức chịu đựng 15, đều tăng trưởng thêm một chút, lực công kích lại không thay đổi, vẫn là 22, năng lực không có tăng trưởng rõ ràng, dù sao cũng không phải thăng cấp, Triệu hoán thú cũng không tăng lên quá lớn.

Bạch Vũ có chút buồn bực, nghe âm thanh kêu gào kiêu ngạo bên ngoài, vô cùng không vui mang theo tiểu Thanh xông ra bên ngoài.

Dạ Quân Mạc mệt mỏi tựa vào bên cạnh bờ sông, khoác quần áo tùy ý, nhưng cũng không che được khí chất hoa quý (hào hoa phú quý) vô song, y hệt một vị công tử tuấn dật xuất trần. Trong mắt hắn hiện lên một tia nghiền ngẫm, nhìn về hướng Bạch Vũ nổi giận đùng đùng chạy ra.

Rất nhanh, thanh âm chửi bậy ồn ào bên ngoài liền biến thành một trận gào khóc thảm thiết, sau đó lặng nhắt như tờ.

Bạch Vũ lưu loát giải quyết ba người khiêu chiến, chỉ một chiêu đã đánh bọn họ bay ra ngoài.

Mọi người quả thực không thể tin được hai mắt của mình. Tốt xấu đều là Tiềm Long Vệ, là những người nổi bật Đông Nhạc Quận vương tuyển ra từ mấy trăm vạn người, như thế nào lại có chênh lệch lớn như vậy? Có cảm giác như mấy tiểu hài tử không biết tự lượng sức mình muốn đánh một vị đại hán, ba người cùng tiến lên còn tiếp không được một chiêu của Bạch Vũ. Nhìn thấy Bạch Vũ bộ dáng thoải mái, giống như đã thủ hạ lưu tình.

”Bạch Vũ, ngươi đột phá?” Sa Hoằng đi tới, liếc mắt một cái liền phát hiện hơi thở trên người Bạch Vũ có biến hóa rất lớn, hưng phấn nói: “Đến đi, chúng ta cùng so đấu một lúc.”

Bạch Vũ mỉm cười, “Ngươi muốn giành lại vị trí thứ nhất của mình sao?”

”Có thể nói như vậy.” Sa Hoằng vung tay lên gọi ra Triệu hoán thú của hắn, một con Kim Cương Nộ Viên (con vượn). Hình thể cao gần hai tầng lầu vừa xuất hiện đã khiến cho mặt đất chấn động, mọi người vây xem giống như thủy triều dần lui về phía sau, tạo ra một cái sân trống trãi.

Đồng tử Bạch Vũ đột nhiên co rụt lại. Kim Cương Nộ Viên Nhị giai, lực công kích 10, lực phòng ngự 17, sức chịu đựng 18, đã sắp tới bình cảnh Tam giai. Triệu hoán thú có lực phòng ngự cùng sức chịu đựng cường hãn như thế là lần đầu tiên Bạch Vũ gặp được.

Nàng không dám lơ là, giành trước tiến công, ngọn lửa của tiểu Thanh phun đúng ngay vào mặt Kim Cương Nộ Viên.

”Phi Sa Tẩu Thạch!” (Cát bay đá chạy)

Kim Cương Nộ Viên vung một quyền lên, nháy mắt quanh thân đất đá bay mù trời, cát bụi khủng bố dữ dội trong phạm vi trăm mét dâng lên, vô số đá vụn như đao cuồng bạo tàn sát bừa bãi, sát khí dữ dội xé rách tất cả những sinh vật tới gần.

Mọi người kích động rút lui về phía sau, thanh âm phát run: “Là trung phẩm linh thuật, Phi Sa Tẩu Thạch. Trước kia từng thấy Sa Hoằng sử dụng cũng không có khủng bố như vậy!”

”Đây mới là uy lực chân chính của Phi Sa Tẩu Thạch, thời điểm Sa Hoằng tỷ thí cùng chúng ta căn bản không dùng toàn lực.”

”Sa Hoằng không hổ là đệ nhất thiên tài của Đông Nhạc chúng ta, Bạch Vũ vẫn không thể so với hắn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.