Kỳ vọng của Sa Hoằng cuối cùng cũng không thực hiện được.
Cùng đêm hôm đó Đông thúc đã đi nhận mệnh lệnh, Bạch Vũ bỗng nhiên bị đánh
thức, bị người đưa tới một chỗ hoang dã bên ngoài Bình thạch thành. Cùng lúc đó, 52 Tiềm Long Vệ cũng đều được phân biệt đưa tới vùng hoang vu
dã ngoại bên ngoài biên cảnh, bài danh thi đấu chính thức bắt đầu, thời
gian liên tục một tháng.
Trên đường nếu gặp nguy cơ hoặc là bị
thương có thể trở lại phụ cận thành, cũng có thể bóp nát ngọn lửa tín
hiệu cầu cứu, để cho người ta đi cứu ngươi, nhưng bài danh thi đấu của
ngươi chỉ đến đó là xong.
Bạch Vũ không nói gì đứng dưới hoang
mạc trống rỗng nhìn bầu trời đêm, một tháng tới nàng phải ở nơi hoang
mạc hoang dã này sống qua ngày, tốt xấu gì trước hết nàng cũng phải ngủ
một giấc cái đã.
Nàng tìm đến phía sau rìa một ngọn núi có thể chắn gió, lấy trong nhẫn Bách Vũ ra một cái thảm tiếp tục ngủ.
Trời còn chưa sáng, cứ ngủ cho đã rồi nói sau. . . . . .
”Cô nương, cô nương ngươi tỉnh tỉnh.” Bạch Vũ bị một tiếng la đánh thức,
mới sáng sớm, một nữ tử trung niên vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, “Cô nương,
ngươi tỉnh rồi sao, ngươi như thế nào một mình hôn mê ở trong này? Ta
thật lo lắng sợ ngươi bị bão cát chôn vùi.”
“. . . . . .” Ta chỉ
là ngủ một giấc mà thôi. Bạch Vũ xấu hổ cười cười, nàng đảo mắt qua phía sau nữ tử nhìn mấy đại đội xe ngựa ngừng ở cách đó không xa, “Cám ơn,
các ngươi là thương đội?”
”Đúng vậy, chúng ta chuẩn bị đi Cổ thành Bắc La. Nhà ngươi ở nơi nào, có cần chúng ta chở ngươi đoạn đường không?”
”Đại tỷ, tâm ngươi thật tốt, phiền toái ngươi dẫn ta đi Cổ thành đi.” Bạch
Vũ vui vẻ đồng ý, không phải nói Minh Châu Hội thích cướp bóc thương đội sao, để xem có thể gặp được hay không.
Bạch Vũ ngồi trên chiếc
xe ngựa cuối cùng, lảo đảo híp mắt, quan sát bốn phía. Thấy được người
hảo tâm cho nàng lên xe chính là nữ chủ nhân của thương đội, những người khác tựa hồ đều là bảo tiêu cùng hộ vệ, rất cảnh giác với nàng.
Xe ngựa đi được nửa ngày, Bạch Vũ cảm thấy có chút không đúng, “Đại tỷ, đi Cổ thành hình như không phải con đường này?”
”Đúng, chúng ta đi đường vòng.” Đại tỷ giải thích nói, “Gần đây phụ cận Đông
Nhạc Quận quốc cường đạo đặc biệt nhiều, nhất là con đường đi Cổ thành,
cơ hồ đã bị bọn cường đạo ngăn chặn. Vì an toàn, cũng chỉ có thể đi
đường vòng mặc dù có chút xa.”
”Thì ra là thế, những thương đội đi Cổ thành đều đã bắt đầu đi bằng đường vòng rồi sao?”
”Đúng, ba ngày trước đã bắt đầu đi rồi.”
Bạch Vũ im lặng, con đường này phỏng chừng cũng không an toàn.
Một trận bão cát cuồng bạo quét qua, tất cả mọi người đều cuống quít che
mặt lại, Bạch Vũ ánh mắt khẽ biến, lạnh lùng nhìn cách đó không xa,
trong cát vàng bay đầy trời, có tới năm sáu tên cầm đại đao trong tay
đang đi tới, mỗi người bọn họ trước người đều mang theo một hạt châu màu lam, ở trong cát vàng có thể thấy rõ được.
Minh Châu Hội! Quả nhiên có thể gặp gỡ .
Nhân mã thương đội lập tức khẩn trương, đều xuất ra binh khí, “Người nào?”
Cường đạo Minh Châu Hội cười lạnh, căn bản không đáp lời, đại đao vung lên
gọi ra Triệu hoán thú của từng người, xông lên chém giết. Người trong
thương đội thấy bọn họ đều là Triệu hoán sư, ngay cả dũng khí phản kháng cũng không còn, cuống quít chạy trối chết tản ra khắp nơi.
”Muốn chạy trốn? Giết sạch sẽ toàn bộ cho ta!” Tên trùm thổ phỉ đầu lĩnh âm lãnh cười to, một đao bổ về phía Bạch Vũ.
Oanh ——
Bạch Vũ ném ra một đạo Lưu Hỏa, sát ý nóng cháy thiêu đốt không khí nổ thật
mạnh trước ngực tên trùm thổ phỉ, khiến hắn bị giết chết ngay tại chỗ.
Nhóm cường đạo nhất thời ngừng tay, tức giận nhằm về phía Bạch Vũ.
Bạch Vũ không chút khách khí gọi ra tiểu Thanh, tiểu Thanh phun ra một chiêu Bạo Liệt Lưu Hỏa, uy lực nổ mạnh trong phạm vi lớn bao trùm ở trong cát bụi, đem toàn bộ cường đạo trong một giây giết chết.
Bạch Vũ
buồn bực trừng mắt nhìn tiểu Thanh, tốt xấu gì cũng phải lưu lại một
người còn sống chứ, ta còn muốn hỏi một chút hang ổ của bọn họ ở nơi
đâu.