Edit:V.O
Chu Tam Thiểu hừ lạnh một tiếng, nhân cơ hội đem hạt châu trên thi thể thu vào.
Không qua bao lâu, Bạch Vũ xử lý xong ba người quay trở lại, phát hiện hạt
châu trên thi thể không thấy, vươn tay về hướng Chu Tam Thiểu, “Lấy ra.”
”Dựa vào cái gì? Ta lấy được thì chính là của ta.” Chu Tam Thiểu cứng như sắt nói.
Dư Tuyên Thủy cùng La Vạn Mộc ánh mắt như thấy kẻ ngu si nhìn hắn, Bạch Vũ vừa ra tay liền một giây giết chết năm tên cường đạo mà bọn họ không
đối phó được, ngươi thế nhưng còn dám ở trước mặt nàng cứng như sắt, đầu óc bị vào nước sao!
Răng rắc ——
Một tiếng gãy xương khiến người khác cảm thấy đau xót vang lên, Bạch Vũ không chút khách khí đánh gảy chân Chu Tam Thiểu, đánh cho hắn ngã lăn trên mặt đất, bắt đầu tìm
kiếm hạt châu trên người hắn.
”Ngươi, ngươi dám đánh ta. . . . . . Giết hại đồng môn. . . . . . Ta phải nói cho Quận vương, ta muốn giết
ngươi!” Chu Tam Thiểu giống như giết heo kêu lên thảm thiết.
Bạch Vũ không chút để ý lấy hạt châu trên người Chu Tam Thiểu lại, tổng cộng mới có 8 cái, “Đi cáo đi. Nếu ngươi có thể sống sót trở về.”
Chặt đứt chân, linh khí hao hết, nếu ở lại tùy thời sẽ có cường đạo vào trong rừng, thì chỉ có chờ chết.
Chu Tam Thiểu phẫn hận cắn răng, bất đắc dĩ bóp nát tín hiệu cầu cứu của
hắn, “Thối biểu - tử, ngươi chờ đó cho ta, Chu gia chúng ta sẽ không bỏ
qua ngươi. . . . . . A ——”
Ánh mắt Bạch Vũ lãnh khốc như đao đảo
qua Chu Tam Thiểu, sát khí ngưng tụ lặng yên khuếch tán, lưu loát đánh
gảy một cái chân khác của Chu Tam Thiểu, “Ngươi có tin ta hiện tại sẽ
giết ngươi không?”
Chu Tam Thiểu rùng mình một cái, cảm thấy cả
người lạnh lẽo, khí lạnh từ cột sống chạy lên phía trên, một câu cũng
không dám nói. Hắn có loại cảm giác, Bạch Vũ không giết hắn chính là
nhìn mặt mũi Đông Nhạc Quận vương mới không động thủ mà thôi, Bạch Vũ
căn bản là không đem Chu gia để vào mắt.
Bạch Vũ nhìn về phía hai người khác, nhận ra hai người bọn họ lag hai Tiềm Long Vệ xếp hạng gần
đầu tương đối gần nhau, “Nơi này còn có bao nhiêu giặc cướp?”
”Hẳn là còn hơn hai mươi người, trong đó có hơn phân nửa đều là Triệu hoán sĩ.” Dư Tuyên Thủy nhanh chóng trả lời.
Hơn hai mươi người, cũng không tệ lắm, đến bắt một đám cá to. Bạch Vũ đưa
cho Dư Tuyên Thủy cùng La Vạn Mộc mỗi người một Linh quả, “Chúng ta cùng đi đem bọn họ một lưới bắt hết, thế nào?”
Hai người không nghĩ
tới Bạch Vũ chẳng những không đoạt đồ của bọn họ, còn đưa cho bọn họ
Linh quả, nào có đạo lý không đáp ứng, dứt khoát ăn Linh quả, rồi đi
theo Bạch Vũ.
Dư Tuyên Thủy là Triệu hoán sư Thủy hệ, tu luyện
Linh thuật Nhu Tình Thủy Lao có thể đem người vây khốn. La Vạn Mộc là
Triệu hoán sư Mộc hệ, lực công kích không cao, nhưng có thể trong chiến
đấu trợ giúp Triệu hoán thú khôi phục sức chịu đựng.
Hai người
nghênh ngang tiêu sái ở trong cánh rừng, gặp được cường đạo. Dư Tuyên
Thủy lập tức vây khốn đối phương, La Vạn Mộc phụ trách phối hợp tác
chiến, Bạch Vũ dứt khoát lưu loát tiêu diệt địch nhân. Cho dù không cần
linh thuật, Hỏa Diễm phá hoại kinh người của tiểu Thanh cũng làm cho đối thủ không có cơ hội phản kháng.
Không quá hai ngày, ba người đã đem đám giặc cướp này dọn dẹp sạch sẽ .
Bạch Vũ cầm đi hơn phân nửa chiến lợi phẩm, tổng cộng 14 khỏa hạt châu, còn lại Dư Tuyên Thủy cùng La Vạn Mộc chia đều.
Trong đáy lòng hai người rất cảm kích Bạch Vũ, chẳng những không giành hạt
châu của bọn họ, còn mang theo bọn họ đi đoạt hạt châu, chỉ cần là thứ
bọn hắn cướp được trên người cường đạo, Bạch Vũ cũng không lấy đi, bọn
họ lấy ít cũng thấy đủ rồi.
”Nhóm cường đạo này đã bị diệt trừ,
ta tính toán đi đến phụ cận Bình Thạch thành, các ngươi có muốn đi cùng
ta không?” Bạch Vũ hỏi.
”Đi, đương nhiên đi!” Đi theo Bạch Vũ
đoạt đồ vật này nọ quả thực không cần mất quá nhiều sức lực, cơ hồ toàn
bộ đều là một chiêu trong một giây giết chết, đơn phương ấu đả! Bọn họ
lấy được gì đó nhìn như ít, nhưng so với khi chỉ có hai người bọn hắn
còn có hiệu quả hơn.