Bạch vũ tìm tòi trong trí nhớ lấy ra linh thuật có thể bán, thuận tiện cũng
cân nhắc chọn cho tiểu Thanh một loại linh thuật bị động.
Tiểu thanh một khi thăng cấp đến Nhị giai, có thể tu luyện thêm một linh thuật bị động nữa.
Linh thuật bị động cùng linh thuật chủ động không giống nhau, tu luyện không chỉ cần tiêu hao linh lực, còn cần hấp thu thiên tài địa bảo đặc biệt
để gia tăng thêm thuộc tính cùng năng lực.
Bạch vũ đang lo lắng,
linh thuật ở bên cạnh đã có kết quả. Cuối cùng Đông Nhạc Quận vương lấy
giá trên trời mua bản linh thuật Thổ hệ này, nơi này rốt cuộc cũng là
Đông Nhạc Vương thành, những người khác có mang theo nhiều tiền cũng
không có thể so với quốc khố Đông Nhạc được.
Liễu Vô Song thập
phần khó chịu, nhưng cũng không biết phải làm thế nào. Chỉ có thể đợi
cạnh tranh mạnh mẽ ở thiên tài địa bảo kế tiếp trong buổi bán đấu giá.
” Đồ bán đấu giá kế tiếp chính là một khỏa Hỏa hệ linh quả 500 năm, giá
khởi điểm là 50 vạn tinh thể thứ phẩm.” Người ván đấu giá triển lãm ra
kiện hàng tiếp theo.
Sa Hoằng nhãn tình sáng lên, “Bạch Vũ, Hỏa
Diễm Thanh Điểu của ngươi thăng cấp sớm hay muộn cũng cần linh quả, ta
giúp ngươi mua.”
”Ách, không cần.” Bạch Vũ rất muốn nói cho Sa
Hoằng biết, Thương trưởng lão kỳ thật đã để lại một khỏa Hỏa linh quả
800 năm cho nàng.
”Như thế nào không cần? Hỏa linh quả sớm hay
muộn ngươi cũng cần dùng đến, Hỏa linh quả niên đại cao như vậy cũng
không dễ dàng gặp được. Ngươi không cần phải cảm thấy như lừa tiền của
ta mà ngượng ngùng, coi như ta cho ngươi mượn.”
“. . . . . .”
Hoàn Tố Âm nhìn thấy Sa Hoằng ân cần như thế, giận sôi lên, nhịn không được
châm chọc nói: “Bạch Vũ cũng không bần cùng như vậy đi, tiến vào Vô Trần bảng không phải được thưởng cho 100 vạn tinh thể thứ phẩm sao? Như thế
nào? Luyến tiếc lấy ra? Mới có 100 vạn liền ôm giống như thần giữ của.”
Bạch Vũ mặc kệ không để ý đến thanh âm chanh chua châm chọc của Hoàn Tố Âm.
Từ sau khi Hoàn Tố Âm bị bại bởi nàng liền trở nên có chút không bình
thường, trước kia còn giống Đại tiểu thư đoan trang, hiện tại động một
chút lại giống như người đàn bà chanh chua!
Hỏa linh quả cuối
cùng bị Liễu Vô Song mua đi, Liễu gia là Mộc hệ gia tộc, lại mua linh
quả Hỏa hệ, Bạch Vũ nghĩ phỏng chừng là tặng cho Bách Lý Vân Diễm.
Liễu gia vẫn là gia tộc phụ thuộc Bách Lý gia, nói lý ra là giúp đỡ Bách Lý
Uy diệt trừ kẻ đối lập, tùy ý giết hại Triệu hoán sư thế gia không nghe
lời, ở Bắc La Quận quốc thanh danh cực kỳ xấu.
Sau khi giao dịch
xong Hỏa linh quả, Chu Thanh Hà giành được một gốc cây Tẩy Độc Thảo 500
năm, sau khi giao dịch thêm năm kiện dược liệu hơn 500 năm nữa, cả
trường đấu giá hội cũng chỉ còn lại hai kiện trân phẩm cuối cùng.
Thương trưởng lão tự mình đi lên đài, xuất ra một đóa Hỏa Diễm, Địa Nguyên
Chân Hỏa! Ngọn lửa đến từ ngọn nguồn dưới nền đất ở chỗ sâu trong nham
thạch nóng chảy, là trân bảo cực kỳ hiếm thấy đích, chỉ cần đụng vào sẽ
bị tổn thương, có thể đề cao tư chất ngọn lửa Triệu hoán thú Hỏa hệ
đích.
Con ngươi Bạch Vũ trong veo như nước đích nhất thời thả ra
quang mang u tử. Thứ tốt! Có thứ này có thể làm cho ngọn lửa của tiểu
Thanh bổ sung thêm lực nóng cháy, là vật liệu linh thuật bị động tốt
nhất.
Thương trưởng lão mới vừa tuyên bố giá khởi điểm là 100 vạn, Bạch Vũ liền trực tiếp hô to, “300 vạn!”
Hoàn Tố Âm vừa mới châm chọc Bạch Vũ là thần giữ của khóe mắt giật giật, sắc mặt xanh mét. Sa Hoằng cũng kinh ngạc, hắn không biết Bạch Vũ khi nào
thì có nhiều tiền như vậy.
Lúc này, Liễu Vô Song ra giá , “350 vạn.”
Bạch Vũ nhăn mặt, “400 vạn.”
Liễu Thiệu Nguyên phát hiện là Bạch Vũ hô to, cười lạnh nheo mắt lại, “500 vạn.”
Bạch Vũ lập tức buông tha.
Hoàn Tố Âm nhìn thấy Bạch Vũ không hề tăng giá, khinh thường nở nụ cười,“Lúc này mới gọi là tài đại khí thô. 400 vạn phỏng chừng là toàn bộ tài
sản của ngươi đi? Nói không chừng còn muốn tìm người để mượn? Ta khuyên
ngươi nên tự mình hiểu lấy. . . . . .”
Nàng ta còn chưa nói hết, Bạch Vũ đã đứng dậy đi rồi.
”Đây là thẹn quá thành giận ?” Hoàn Tố Âm phát ra tiếng cười có chút chua
ngoa, nàng ta đã lâu rồi không cười , nhìn thấy Bạch Vũ hút khí nàng ta
vô cùng cao hứng.
”Ngươi câm miệng!” Sa Hoằng căm tức quở trách một tiếng, muốn đuổi theo Bạch Vũ, nhưng Bạch Vũ đã đi không thấy bóng người.