Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 706: Chương 706: Bảo tháp Cửu Trọng 2




Đột nhiên Dạ Mộ Bạch và Dạ Mộ Vũ tránh tay Đoạn Vô Huyết ra, chạy tới chỗ bảo tháp.

Đoạn Vô Huyết hoảng sợ: “Quay lại! Các con làm gì vậy? Tháp này rất nguy hiểm, đừng đi qua!”

“Chúng con muốn vào tháp!” Hai hài tử nói.

“Cái gì? Các con điên rồi?” Đoạn Vô Huyết ngạc nhiên.

Dạ Mộ Vũ vẫy vẫy tay về phía hắn: “Phụ thân ở bên trong, chúng con muốn đi tìm người. Đoàn thúc thúc, thúc trở về đi.”

Hai hài tử vội chạy ra xa, biến mất trong ánh sáng.

Phụ thân? Không phải chỉ có Thánh Quân và Ngọc Ưu Liên vào tháp sao? Cha của các con...

Đoạn Vô Huyết kịp phản ứng, tát một cái lên mặt, thì ra chúng là hài tử của Thánh Quân, là tiểu hoàng tử và tiểu công chúa của Ám Dạ Dế Quốc! Khó trách yêu nghiệt như vậy, khó trách có một đống thứ tốt trong tay.

Ánh sáng chói lòa vạn trượng quanh thân bảo tháp tỏa ra rất nhanh đã biến mất, thân tháp vĩ đại ngạo nghễ đứng sừng sững, không tìm thấy được một khe hở, cả tòa bảo tháp lại không có lối vào.

Đám người Tề trưởng lão và Thủy trưởng lão kinh hoảng nghiên cứu nửa ngày ở chung quanh, vẫn tìm không thấy cách ra vào, đành phải tạm thời phái người trông coi ở đây.

Ngoài thành, một lần tiến công mới của Sáng Thế Thần Điện lại bắt đầu, lần này có thể nói thế tới tiến công rào rạt, gần như tất cả Triệu hoán sư của Sáng Thế Thần Điện trữ ở Vạn Trượng Sơn Trang đều dốc toàn bộ lực lượng.

Không có kết giới không gian che chở, bọn họ gọi Triệu hoán thú ra hình thành Thú triều, hung ác giã mạnh vào tường thành Bình Tây thành.

Lý trưởng lão đóng ở tường thành đã xuất động, dẫn mọi người bắt đầu phản kích.

“Các ngươi nhanh đi tham chiến, ta và Nhiếp Văn ở đây nhanh chóng sửa chữa trấn thạch. Chỉ cần trấn thạch được sửa chữa, bọn họ sẽ không công vào được.” Thủy trưởng lão nói với những người khác.

Đám người Tề trưởng lão gật gật đầu, lập tức gọi Triệu hoán thú ra bay về phía chiến trường.

Đoạn Vô Huyết cũng tính đi theo, lại bị Thủy trưởng lão gọi lại.

“Ngươi, đứng lại. Tiểu điện hạ là do ngươi dẫn vào?”

“Ơ...” Bộ dạng Đoạn Vô Huyết không biết phải làm sao.

“Thôi, ngươi ở đây trước đi. Chờ chúng ta sửa chữa trấn thạch, lại hỏi ngươi kỹ càng.” Thủy trưởng lão nhìn thấy đã biết có lẽ Dạ Vô Huyết cũng mới biết được thân phận của Mộ Bạch, Mộ Vũ.

Đoạn Vô Huyết ở lại trợ giúp hai Trưởng lão sửa chữa trấn thạch.

Nhiếp Văn trưởng lão là Luyện khí đại sư đỉnh cấp, rất nhanh đã sửa chữa xong khe nứt trên trấn thạch, đặt trấn thạch lại chỗ cũ, khôi phục kết giới không gian.

Một trận đại chiến tới hùng hổ, nhưng kết thúc cực kỳ nhanh.

Chưa tới nửa canh giờ đã dẹp loạn, người Sáng Thế Thần Điện lui về, người Ám Dạ Đế Quốc cũng vẫn không đuổi theo. Hai bên lại giữ vững một loại cân bằng kỳ lạ, mà nguyên nhân hình thành loại cân bằng này là Ngọc Ưu Liên và Dạ Quân Mạc đều đã tiến vào bên trong một tòa bảo tháp cao không thấy đỉnh, không rõ tình huống.

Bên trong bảo tháp, Dạ Quân Mạc đứng ở trong một không gian mênh mông vô bờ, dường như trên đỉnh đầu là bầu trời đêm bị ngôi sao che kín, trong bóng đen lóe ra vô số áng sáng lộng lẫy, làm người ta hoàn toàn không biết bản thân ở nơi nào.

“Dạ Quân Mạc, ngươi thật sự là ngu xuẩn, đây là bảo tháp của ta, ngươi cho là kéo ta tiến vào có thể có ích lợi gì? Bất cứ lúc nào ta cũng có thể đi ra ngoài.” Tiếng nói chứa tức giận của Ngọc Ưu Liên quanh quẩn ở phía chân trời.

Khóe miệng Dạ Quân Mạc lạnh lùng nhếch lên: “Vậy ngươi còn ở đây làm gì? Nhanh đi đi thôi, hẳn là người của các ngươi đã bắt đầu tiến công Bình Tây thành, ngươi không cần ra ngoài giúp đỡ à?”

Tiếng nói của Ngọc Ưu Liên biến mất.

Dạ Quân Mạc nhìn bốn phía, tòa bảo tháp này quái dị hơn hắn tưởng tượng, nhưng cho hắn một cảm giác rất quen thuộc, có chút giống như là Tháp Thiên Ky.

Tháp này bảo đảm chỉ có vào mà không có ra, dường như không thiết kế cửa ra, hắn nhận thấy được điểm ấy nên cũng túm Ngọc Ưu Liên vào, chẳng sợ nàng ta là chủ nhân bảo tháp này, hiện tại nàng ta cũng không ra được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.