Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 594: Chương 594: Bảo vật để lại cho Vương Hậu 1




Sau khi Bạch Vũ bị Dạ Quân Mạc ôm về tẩm cung, vẫn phụng phịu.

“Tức giận? Không phải chính nàng muốn tham gia Đại hội à?” Dạ Quân Mạc sờ bụng Bạch Vũ, thật cẩn thận hỏi.

Bạch Vũ kiêu ngạo hừ hừ: “Không phải đã nói chỉ là tỷ thí sao? Sao còn có thể hạ độc?”

Nàng tham gia Đại hội chỉ vì không để cho Dạ Quân Mạc khó xử, nếu không thì ai muốn đi tranh một nam nhân với một đống nữ nhân? Vốn tưởng rằng lên lôi đài tỷ thí, có Trưởng lão và ngũ vương giám sát, không xảy ra án mạng, ai ngờ đến lại có người hạ độc, còn là thiên hạ chí độc, thật sự là hạ vốn gốc rồi.

“Vì thắng, bọn họ có thể không từ thủ đoạn.” Dạ Quân Mạc hôn lên cái miệng nhỏ trề ra của Bạch Vũ. Nếu lần này không phải Bạch Vũ gặp phải, mà là người khác, Phượng Dao thành công xử lý đối thủ, sau đó tra hỏi, nhiều nhất cũng chỉ đánh mấy trăm roi, vị trí Vương Hậu nên là của nàng ta thì vẫn là của nàng ta.

Bạch Vũ bĩu môi, nàng có vẻ như coi thường tầm quan trọng của Đại hội tuyển phi đối với mỗi Đại thế gia của Ám Dạ Đế Quốc, quay sang, cười tít mắt nhấc cằm Dạ Quân Mạc lên: “Thánh Quân quả nhiên là sắc đẹp thay cơm ăn, khiến cho lớp lớp mỹ nhân nhào lên!”

Dạ Quân Mạc vô tội cầm tay Bạch Vũ: “Các nàng đều là người xấu, Tiểu Vũ cần phải che chở ta, đừng để cho ta bị những nữ nhân đáng ghét này ăn mất.”

“Yên tâm, ta nhất định sẽ che chở chàng! Nếu làm phu quân của ta, thì phải toàn tâm toàn ý với ta, nếu không cẩn thận nhìn người khác...” Bạch Vũ cười rực rỡ như ánh mặt trời, mang theo tiếng nghiến răng kẽo kẹt kẽo kẹt.

Dạ Quân Mạc nhíu mày: “Sao?”

“Ta sẽ đưa Thánh Quân và cả tiểu mỹ nhân của chàng cho Tiểu Bạch ăn!” Bạch Vũ tức giận rút tay về từ trong tay Dạ Quân Mạc.

Dạ Quân Mạc cười khẽ ra tiếng: “Chỉ sợ Tiểu Vũ không có cơ hội đó, trái tim ta tuyệt đối trung thành với nàng.”

Một vạn năm qua chỉ có một mình ta, ta biết, chỉ là ta không kiềm được ghen tuông. Nếu tổ tiên của chàng không định ra những quy củ kỹ lạ, ta mới không cần đối mặt với những chuyện phiền lòng này.

Bạch Vũ buồn phiền nhìn Dạ Quân Mạc: “Phượng Dao đã chết, không xảy ra chuyện gì chứ?”

Người khác nhìn không ra, nhưng nàng biết, Phượng Dao trúng độc hoàn toàn không phải chính nàng ta không cẩn thận, mà là Dạ Quân Mạc chém linh khí ra, đẩy dịch độc được tung ra, dựa vào ngọn lửa bốc hơi sản sinh ra khí độc, quét về phía Phượng Dao, mới tạo thành nàng ta trúng độc tử vong.

Dù sao cũng là nữ nhi thân sinh (ruột thịt) của Phượng Vương, còn là nhân vật cấp bậc Triệu hoán Đại Đế, tuy vừa mới đột phá, nhưng tiếp tục bồi dưỡng sẽ là trụ cột của Ám Dạ Đế Quốc sau này, bây giờ lại chết như vậy, Dạ Quân Mạc không cảm thấy lỗ vốn sao?

Dạ Quân Mạc không cho là đúng: “Phượng Vương sẽ không quá xúc động, nữ nhi có quan trọng đi nữa cũng không sánh bằng chính bản thân bà ta. Lại nói ngoại trừ nữ nhi bà ta còn có nhi tử (con trai), nếu thật sự đau lòng thì sinh thêm một đứa nữa là được.

Bạch Vũ: “...” Đó là nữ nhi, không phải vật phẩm, nếu Phượng Vương thật có thể nghĩ thông suốt như vậy cũng quá không tim không phổi rồi.

“Tuy Đại hội kết thúc, nhưng nàng vẫn chưa thể thả lỏng, nàng cần phải đi xem bảo vật để lại cho Vương Hậu một lần.” Dạ Quân Mạc nói.

Bạch Vũ hiếu kỳ nói: “Bảo vật để lại cho Vương Hậu là cái gì?”

“Là bảo vật tổ tiên để lại, là chuyên môn để lại cho Vương Hậu các thế hệ. Sau khi mỗi người được chọn ra nhậm chức Vương Hậu đều phải đi nhìn bảo vật một lần, được tán thành mới coi như chiếm được sự thừa nhận chính thức của tổ tiên.”

Bạch Vũ âm thầm liếc mắt, thì ra chuyện phiền lòng còn chưa hết: “Tổ tiên nhà chàng thật đúng là coi trọng Vương Hậu của mình.”

Nếu không coi trọng vì sao phải đặc biệt có Đại hội tuyển chọn Vương Hậu, còn cố ý để lại bảo bối cho một mình Vương Hậu? Hai thứ này gần như khiến tầm quan trọng của Vương Hậu tăng lên không khác gì địa vị của Thánh Quân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.