Ám Lân nín thở nhìn tổ tiên, căng thẳng đến mức tim đập rộn lên. Tuy rằng tổ tiên chỉ để lại một luồng linh hồn, nhưng tổ tiên sáng lập Ám Dạ Đế Quốc, lại là Thần Hoàng bốn hệ, trong cảm nhận của mọi người ở Ám Dạ Đế Quốc, địa vị không khác gì thần linh.
Dạ Quân Mạc tìm được Bạch Vũ có huyết mạch Sáng Thế làm Vương Hậu, có phải tổ tiên sẽ phế hắn đi trong cơn tức giận không? Nếu ông ta muốn phế Dạ Quân Mạc, thật sự chỉ cần câu nói đầu tiên là đủ!
Phượng Vương cũng lặng lẽ nhìn chằm chằm tổ tiên, trên mặt chứa nụ cười vui vẻ, thật quá tốt! Tổ tiên tự mình ra mặt, cho dù là Thánh Quân cũng đừng nghĩ bảo vệ Bạch Vũ!
Tổ tiên nhìn Dạ Quân Mạc từ trên xuống dưới, có chút ghét bỏ nhíu mày: “Quá yếu.”
Dạ Quân Mạc thản nhiên hạ mắt, cũng không nói gì.
Bạch Vũ chen miệng nói: “Hắn yếu chỗ nào? Hắn chỉ bị thương còn chưa lành thôi, rất nhanh có thể khôi phục đến thực lực của Thần Hoàng.”
“Câm miệng! Tổ tiên nói chuyện, đâu đến lượt ngươi xen mồm.” Ảnh Vương lập tức hùng hổ trách cứ. Nếu nói huyết mạch chính thống của tổ tiên, vẫn là một chi của Ảnh Vương này, hôm nay bỗng nhiên thấy linh hồn tổ tiên xuất hiện, Ảnh Vương kích động, kích động đến ngay cả Thánh Quân cũng quẳng ra sau đầu rồi.
Tổ tiên cũng nở nụ cười, nói với Bạch Vũ: “Ngươi nói rất đúng, tiểu tử này có thể kế thừa linh mạch bốn hệ của ta, đương nhiên không kém. Ngươi là Vương Hậu của hắn?”
“Đúng.” Bạch Vũ chen chen vào bên cạnh Dạ Quân Mạc, dính vào Dạ Quân Mạc giống như con mèo nhỏ, yên lặng đánh giá tổ tiên Ám Dạ trước mắt.
Vị lão nhân gia này trông vẫn rất dễ nói chuyện, có lẽ ông ta không nhìn ra huyết mạch của ta? Dù sao cũng không thể nhìn ra huyết mạch từ bề ngoài, có phải chờ ông ta biết, mặt sẽ đột nhiên biến sắc không?
Mọi người giật mình nhìn tổ tiên nói đùa với Bạch Vũ, Phượng Vương bạo dạn nắm chặt nắm tay, đột nhiên lao tới hô: “Tổ tiên, thực ra Vương Hậu này là người của Sáng Thế Thần Điện, trên người nàng ta có huyết mạch Sáng Thế! Là công chúa của Sáng Thế Thần Điện!”
Ám Lân muốn ngăn cản bà ta, đáng tiếc hoàn toàn không kịp, chờ lúc hắn ra tay, Phượng Vương cũng đã nói xong rồi. Nguyên lão và các Trưởng lão không biết chuyện quá sợ hãi, Vương Hậu tân nhiệm lại là người của Sáng Thế Thần Điện? Đây... đây không phải là tử địch của chúng ta sao? Làm sao có thể làm Vương Hậu?
Tổ tiên nghe xong phất ống tay áo một cái: “Ta biết.”
“Ngươi là nữ nhi của Bạch Phong đúng không?” Ông ta nhìn Bạch Vũ, ánh mắt phức tạp: “Nếu không chính là đời sau của nàng ấy? Sáng Thế Thần Điện qua mấy đời rồi?”
Bạch Vũ tò mò nháy mắt mấy cái: “Bạch Phong là mẫu thân của ta, ông từng gặp bà ấy?”
Ánh mắt tổ tiên trống rỗng nhìn phương xa, như là ở nhớ lại cái gì, thở một hơi dài rất dài: “Đâu chỉ là từng gặp, nàng ấy thế nào rồi?”
Bạch Vũ sửng sốt, bỗng nhiên nhớ tới lúc mẫu thân nàng sinh nàng ra, vị này đã sớm qua đời mấy trăm năm, đành phải thành thật nói: “Lúc bà ấy sinh ta đã rong huyết qua đời.”
Tổ tiên ngây ngốc một lát, bỗng nhiên cất tiếng cười to, cười đến nước mắt chảy ra: “Qua đời... đến cùng nàng ấy cũng không thể tránh được đám khốn kiếp này tính kế... là ta vô dụng... ta vô dụng...”
“Ông biết mẹ ta chết như thế nào?” Bạch Vũ lập tức nghe ra không đúng.
Tổ tiên Ám Dạ nhìn Bạch Vũ: “Nương ngươi đã chết, phụ thân ngươi đâu? Có phải cái tên khốn kiếp lang tâm cẩu phế Ngọc gia kia không?”
Bạch Vũ không hề để ý phụ thân của mình bị mắng xối xả, tuy rằng vạn năm trước nàng không có tình cảm gì đối với phụ thân, cũng không có thù hận gì, nhưng không có nghĩa là nàng thật sự không biết phụ thân nàng đã làm cái gì.
Chắc chắn phụ thân nàng đã làm chuyện rất có lỗi với mẫu thân, nếu không Ngọc Ưu Liên là từ đâu xuất hiện?