Edit:V.O
Toàn trường yên tĩnh, mấy vạn người xem trợn mắt há hốc mồm, Viêm Hạo Thiên
nhận thua? Rõ ràng chiếm ưu thế vì sao lại nhận thua? Đây là thả nước
sao? Triệu hoán đại hội mà cũng có người thả nước? Đầu óc bị nước vào
rồi hả!
”Không phải Viêm Hạo Thiên bị mê hoặc bởi nhan sắc, vì muốn gỡ xuống khăn che mặt của Bạch Vũ mà thật sự nhận thua?”
”Không phải! Thái tử của chúng ta là hạng người như vậy sao? Ta thấy người hẳn là không đủ linh khí, bất đắc dĩ mới nhận thua .”
”Có đạo lý, vừa rồi Viêm Hạo Thiên cùng Sa Hoằng đánh nhau hung hãn như
vậy, lại còn phải đánh bại Đông Nhạc Quận Chúa, tiêu hao sức lực quá
lớn.”
”Đông Nhạc thật đúng là âm hiểm, dùng mưu kế như vậy để
tiêu hao sức lực của Viêm Hạo Thiên, ba người đánh bại một mình hắn, đê
tiện!”
”Ai bảo đây là thi đấu đoàn thể? Người ta có dùng kế cũng không có biện pháp.”
. . . . . .
Mọi người phục hồi tinh thần lại, đều cảm thấy Bạch Vũ có thể đánh bại Viêm Hạo Thiên chỉ do may mắn, là kết quả Đông Nhạc tính kế, nàng bất quá
chỉ nhặt được cái tiện nghi.
”Viêm Võ Đế, con trai ngươi thật
đúng là thương hương tiếc ngọc, tạo sao lại không giống một chút nào như ngày hôm qua, nói không chừng còn có thể thắng?” Bắc La Quận Vương châm chọc khiêu khích. Viêm Hạo Thiên dễ dàng khiến cho Bạch Vũ thắng trận
tỷ thí này như vậy, hắn cảm thấy rất không dễ chịu.
Cỗ lực lượng
kinh khủng vừa rồi hắn cũng cảm giác được, không phải một mình Viêm Hạo
Thiên có thể bộc phát ra được, nếu Bạch Vũ không thể cùng Viêm Hạo Thiên địch nổi lực lượng đó thì đã sớm bị nổ thành mảnh vụn.
Sự thật
này làm cho hắn có một loại cảm giác rất không yên tâm, một phế vật bị
hắn vứt bỏ nên sống hèn mọn giống như một con kiến mới đúng, tại sao vẫn còn xuất hiện ở trước mắt hắn, còn trở thành đối thủ của hắn? Bạch Vũ
biểu hiện càng tốt, hắn lại càng cảm thấy bất an.
Viêm Võ Đế
Vương nhìn Bắc La Quận Vương như thấy tên ngốc, mọi chuyện đều nhìn thấy rõ ràng như vậy? Nếu không thắng được, cần gì phải lãng phí khí lực?
Nếu có cơ hội Viêm Hạo Thiên đương nhiên sẽ không buông tay, nhưng trên
thực tế Viêm Hạo Thiên nhìn như chiếm ưu thế, nhưng hỏa diễm của Bạch Vũ mang theo lực cháy rất mạnh, Lưu Tinh Lôi Báo bị tổn thương. Bạch Vũ
chỉ cần kéo dài thời gian, là có thể khiến cho Lưu Tinh Lôi Báo tiêu hao mà chết, trừ phi Viêm Hạo Thiên có thể tốc chiến tốc thắng
Nhưng Bạch Vũ không cho hắn cơ hội này, sau khi một kích va chạm chấm dứt, cũng đã tránh đi thật xa, tạo thành một khoảng cách.
Viêm Hạo Thiên muốn chính diện đánh bừa cũng đã không còn kịp rồi, Bạch Vũ
có đầy đủ không gian để cùng hắn đọ sức, kéo dài thì vẫn thua, còn không bằng sớm buông tha, mang theo Lưu Tinh Lôi Báo trở về dưỡng thương.
Bên cạnh lôi đài, Bắc Thần Phong cũng cảm giác được cỗ lực lượng va chạm
vừa rồi kia, nhìn Bạch Vũ ở xa xa, thần sắc âm trầm, “Nàng ta thật đúng
là có chút bản lĩnh.”
Bách Lý Vân Diễm cực kỳ khinh thường cắn
răng, “Nàng ta thẳng qua cũng chẳng có cái gì? Chỉ cần là Triệu hoán sĩ
đỉnh cấp cũng có thể dễ dàng làm được. Nàng ta trong khoảng thời gian
ngắn như vậy nhảy lên được Triệu hoán sĩ đỉnh cấp, nhất định là dùng
dược để đi lên, căn bản là không có thực lực gì. Ngày mai nếu gặp phải
ta, ta nhất định sẽ làm cho nàng ta chết ở trên lôi đài!”
”Không
cần phải hành động theo cảm tính, Bạch Vũ chỉ là một tiểu nhân vật, tùy
tiện bất cứ khi nào cũng có thể xử lý, mấu chốt là Sa Hoằng.” Ánh mắt
Bắc Thần Phong lóe lên, hiện ra một tia lo lắng, “Đông Nhạc xuất hiện
một phế vật như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ trở thành tâm phúc đại họa
(thân tín bên cạnh gây ra họa lớn).”
”Ý của người là. . . . . . ?”
”Diệt trừ hắn! Ngày mai, nàng lên trước.” Ánh mắt Bắc Thần Phong lộ ra hung
quang, giọng nói vân đạm phong khinh tràn ngập một đạo sát khí âm tàn.
Viêm Võ Đế Quốc tạm thời không cần động, nhưng Đông Nhạc hắn sẽ không buông
tha! Phụ Vương hắn tiêu phí thời gian năm, sáu năm để thâm nhập vào
Vương triều Đông Nhạc, sắp đặt chuyện Chu gia đoạt quyền, lại trong một
lúc bị mất sạch, kế hoạch vài năm trù tính đều tiêu tan, Minh Độc Vương
trước khi chết phát đi tin tức nói Đông Nhạc Quận Vương là được Sa Hoằng cứu sống lại.
Lần Triệu hoán đại hội này, Bắc La không chỉ muốn đoạt được Viêm Võ, mà còn muốn bước chân bắt đầu xưng bá Lục quốc!