“Bạch Vũ quả thực là làm liều! Lại một mình chạy vào. Nàng ta coi nhiệm vụ tiến vào Tháp Thiên Ky là trò đùa sao? Một mình nàng ta có tác dụng cái rắm gì! Còn các ngươi nữa, bị người ta bỏ qua cũng không biết, khó trách ra khỏi Thần Vực vẫn không hề có chút tiến triển mạnh hơn chút nào!” Dạ Vương theo đuôi đến không nhịn được chửi ầm lên, Tử Như, Tư Minh, Công Tôn Ưởng cùng Phục Mãn liên quan đều bị mắng xối xả.
Bốn người Tử Như mặc kệ Dạ Vương, mắt tất cả đều trông mong, tha thiết nhìn Tháp Thiên Ky trên bầu trời, lòng tràn đầy lo lắng. Nghe nói Tháp Thiên Ky rất nguy hiểm, một mình Bạch Vũ đi vào gặp chuyện cũng sẽ không có ai có thể giúp nàng một chút, cũng không biết tình huống như thế nào rồi.
“Dạ Vương, mời ngươi yên tĩnh.” Ám Lân không kiên nhẫn liếc nhìn Dạ Vương một cái, nhìn về phía Dạ Quân Mạc trên bầu trời.
Ánh mắt Dạ Quân Mạc thâm trầm đánh giá Tháp Thiên Ky, cưỡi Ngũ Hành Chu Tước không ngừng lượn vòng ở bốn phía thân tháp, lấy ra một cây linh khí dài nhỏ có hình dạng cành mận gai từ trong nhẫn Thiên Dạ, thoáng cái đâm thủng kết giới, đảo qua kết giới.
Giống như cây gậy dài đảo qua mặt hồ bình tĩnh, kết giới không ngừng dao động nhưng không có bất kỳ khe hở gì.
Dạ Quân Mạc cũng không vội, kiên nhẫn dùng linh khí tìm khe hở kết giới, hắn xác định sẽ có khe hở.
Bởi vì Thượng Quan Vân Trần chưa tới, Tháp Thiên Ky là bảo vật của Thượng Quan Vân Trần, sớm từ mấy ngày trước Dạ Quân Mạc đã nhận được tin tức Thượng Quan Vân Trần dẫn người vây quanh Tháp Thiên Ky, cẩn thận xem xét, còn thông qua khống chế linh hồn chữa trị chỗ bị hư hại rồi.
Nhưng hôm nay đến lúc mở ra, Thượng Quan Vân Trần lại chưa từng đến xem, chuyện này về tình về lý đều nói không rõ.
Trừ khi hắn ta đã sớm tới rồi, nhưng lại đi vào!
Đây đúng là chuyện Dạ Quân Mạc lo lắng nhất, Thượng Quan Vân Trần là chủ nhân của Tháp Thiên Ky, có liên hệ với Tháp Thiên Ky, cho dù là Thần Vực cũng không có cách chặt đứt hoàn toàn, dù sao Thượng Quan Vân Trần vẫn có một chút biện pháp đặc biệt khác có thể khiến cho kết giới Tháp Thiên Ky bị phá vỡ từ bên trong, chỉ cần một cái chớp mắt, hắn ta đã có thể đi vào.
Lúc trước, hắn nói gì cũng không muốn để cho Bạch Vũ tiến vào Tháp Thiên Ky, chính là sợ nàng sẽ gặp phải Thượng Quan Vân Trần. Cơ quan, mãnh thú đều đã giải quyết xong, nhưng thực lực của Thượng Quan Vân Trần cao hơn Bạch Vũ rất nhiều, cho dù Bạch Vũ thông minh như thế nào đi nữa cũng sẽ có phần bị nghiền ép.
Hắn cần phải nhanh chóng đi vào, nếu kết giới đã từng bị tổn hại một lần, dù cho khép lại cũng chắc chắn có khe hở, chỉ cần có khe hở, hắn có thể tìm ra. Trước đó, hắn chỉ hy vọng Bạch Vũ không nên gặp phải Thượng Quan Vân Trần.
Bạch Vũ không biết một nhân vật cấp đại boss đã vào trong tháp, chỉ một lòng phá giải cơ quan, dựa theo lối đi tốt nhất mà mình nghĩ, tiến lên thần tốc.
Xuyên qua đại sảnh sương mù, lựa một đường bị hơn mười tấm bảng cứng rắn ngăn lại lối rẽ, sau khi dùng móng vuốt sắc bén của Tiểu Bạch phá toàn bộ, thuận lợi tới được không gian mãnh thú, bởi vì đã qua một lần, lần này Bạch Vũ tuyệt không bối rối, thoải mái mở ra một con đường.
Toàn bộ tiến hành cũng rất thuận lợi, Thượng Quan Vân Trần đứng ở trung tâm khôi hài nhìn Bạch Vũ chiến đấu ở phía dưới, ở trong mắt hắn ta chỉ là một con cá chết đang vẫy những cái cuối cùng, không hề có ý nghĩa.
Lúc này mới chưa qua bao lâu lại để cho ngươi đi được đến đây, kế tiếp cũng không dễ dàng như vậy nữa.
Thượng Quan Vân Trần nhắm mắt lại, chặn ngang một bước trên lối đi của Bạch Vũ.
Bạch Vũ sắp đi tới mê cung, bỗng nhiên bị một đoạn hãm sắt lớn nện xuống ngăn lại, lập tức bốn phương tám hướng bắn ra vô số tên nhọn.
Đến đây! Bạch Vũ tuyệt đối không giật mình, đây là cảnh tượng nàng đã sớm dự đoán được.
Mê cung phía trước không hề ít cơ quan, lâu như vậy Thượng Quan Vân Trần mới bắt đầu dùng một cái, đã tính là nàng gặp may rồi.