Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 523: Chương 523: Bên trong tháp, loạn đấu 6




Sinh vật chưa từ bỏ ý định nhảy vào nước, rất nhanh đã bị chết đuối, chỉ chốc lát thi thể liền chồng thành một núi nhỏ trên mặt hồ.

Bạch Vũ không phát hiện, nhưng suy nghĩ cũng biết những thứ sinh vật không có đầu óc phía sau không sợ chết, sẽ không dễ dàng buông tha, nàng chỉ có thể liều mạng bơi về phía trước, bơi tới chỗ sâu.

Rầm - -

Hồ nước vẩn đục khiến cho Bạch Vũ không thấy rõ cảnh tượng trước mắt, nàng cảm thấy hình như chính mình đụng trúng thứ gì đó, không cứng rắn, còn có chút co dãn.

Tay vươn tới phía trước sờ sờ, bỗng nhiên một bàn tay nhỏ lạnh lẽo giữ cánh tay nàng lại.

Bạch Vũ hoảng sợ, sợ tới mức lập tức đã nghĩ bỏ ra, tay đối phương lại giống như cái kìm giữ chặt nàng, một miệng răng nanh mở về phía nàng.

“Thủy Qua! Là ngươi?” Bạch Vũ đeo mắt kính nhìn trong bóng tối, nhận ra được.

Ánh mắt Thủy Qua lấp lánh, vừa nghe có người kêu tên của nó, thu răng nanh lại, kéo Bạch Vũ lên mặt nước, dùng ánh sáng màu xanh lá nhẹ nhàng chiếu lên mặt Bạch Vũ, nhìn một lúc lâu mới uể oải nói: “A, là ngươi à, ta còn tưởng rằng là thức ăn ngon.”

Khóe miệng Bạch Vũ rụt rụt: “Sao ngươi lại ở đây?”

“Từ trong mê cung ra, đói bụng, liền tới nơi này tìm thức ăn. Nơi nàycó rất nhiều thức ăn, chỉ là quá tối, không dễ tìm... còn không hề ăn ngon.” Thủy Qua bĩu môi, bỗng nhiên trông mong nhìn Bạch Vũ: “Ngươi có đem đồ ăn ngon đến đây không?”

“...” Bạch Vũ đúng là có đem theo, lần trước dẫn Thủy Qua và Thụ Tinh ra ngoài,  không chắc sẽ gặp phải ở đâu, sao nàng có thể không chuẩn bị sẵn sàng.

Thủy Qua kéo Bạch Vũ lên một hòn đảo nhỏ trong lòng hồ, khắp nơi trên đảo nhỏ đều có côn trùng nhỏ phát ra ánh huỳnh quang màu xanh lá, tuy yếu ớt, nhưng có thể thấy rõ chung quanh. Thụ Tinh cũng ở đây, vừa thấy Bạch Vũ liền vui tươi hớn hở thảo luận thơ ca với Bạch Vũ.

“Cút! Nàng là ta tìm thấy trước, đương nhiên phải cho ta ăn trước.” Thủy Qua quắc mắt nhìn trừng trừng.

Thụ Tinh phe phẩy cây quạt, vẻ mặt vô cùng đau đớn: “Thơ ca chính là lương thực tinh thần, cả đời ngươi đều sẽ không biết loại tuyệt mĩ này, ăn cái gì đâu thể so với chuyện cao nhã như vậy?”

“Ta mặc kệ, ta chính là muốn ăn, nếu ăn tục như vậy, có bản lĩnh ngươi đừng ăn!” Thủy Qua trừng mắt.

Hai người khắc khẩu không ngừng, Bạch Vũ dứt khoát đến cánh rừng trên đảo thay y phục, chờ nàng thay y phục xong, thì lấy thức ăn cho Thủy Qua, hàn huyên mấy bài thơ với Thụ Tinh, lần này hai con mãnh thú đều hài lòng.

Nhưng thi thể ở nơi xa trên mặt nước trôi nổi đến khiến cho Bạch Vũ nhìn thấy ghê người, các loại sinh vật ly kỳ cổ quái còn đang tụ về phía bên này.

“Ta đã thay y phục, vì sao còn có thể như vậy?” Bạch Vũ phát điên hỏi Trảm Nguyệt.

Trảm Nguyệt ai oán nhìn nàng, đổi đã muộn, mùi đã dính ở trên người, rửa cũng không sạch, cần phải tắm thuốc.

Không có điều kiện tắm thuốc, còn không bằng nhanh rời khởi không gian này, ra không gian sẽ tìm thấy trung tâm Tháp Thiên Ky. Bạch Vũ hỏi Thủy Qua: “Ngươi có biết lối ra của vùng không gian này ở đâu không?”

“Biết, ngay tại phía cực Đông.”

Bạch Vũ vui mừng quá đỗi: “Chúng ta nhanh chóng ra ngoài đi.”

“Ngươi phải đi?” Thủy Qua không vui giận tái mặt: “Lần trước ngươi nói muốn dẫn chúng ta ra ngoài, kết quả lại bỏ chúng ta lại, lần này có phải cũng vẫn như thế không?”

“Chuyện đó không thể trách ta, không phải ta muốn bỏ các ngươi lại.” Bạch Vũ bày tỏ cực kỳ vô tội.

Hai con mãnh thú không tin tưởng lắm: “Đó là ai?”

“Các ngươi biết nơi này có chủ nhân không?” Bạch Vũ đành phải dằn lại tính tình giải thích cho bọn nó: “Vùng không gian này, bao gồm mê cung, cùng với những chỗ này, thật ra đều ở trong một tòa tháp. Chủ nhân ngọn tháp thao tác toàn bộ, lần trước chính là hắn ta khiến cho ta rơi vào trong cơ quan.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.