Trong lòng Tô Lăng Dung nhấc lên sóng gió động trời, nàng ta chưa từng nhìn thấy Dạ Quân Mạc đối với người nào dịu dàng như thế.
Hắn là Thánh Quân của Ám Dạ Đế Quốc, là chúa tể của Đế Quốc, nắm trong tay một nửa Ngũ Hành Thế Giới, một cơn giận dữ có thể hủy thiên diệt địa, càn quét vạn thành, là Đế Vương cao cao tại thượng, không thể xâm phạm!
Nhưng bây giờ hắn lại hạ thân phận tôn quý của mình tự đút thuốc cho một nữ tử? Tại sao lại là nữ nhân này? Nàng ta đi theo Dạ Quân Mạc bảy ngàn năm, lại chưa từng có được một chút thương tiếc của Dạ Quân Mạc.
Trong mắt Tô Lăng Dung xẹt qua sắc bén, chợt kéo Dạ Quân Mạc: “Biểu ca, muội vẫn còn đứng ở đây. Làm sao huynh có thể đút thuốc cho người ta, chuyện như vậy vẫn nên để nữ tử làm thì sẽ cẩn thận hơn.”
Dạ Quân Mạc nhăn mặt nhíu mày, quả thật hắn không biết đút thuốc như thế nào, lần đầu tiên còn làm cho Bạch Vũ bị sặc, nhưng hắn không muốn để cho Tô Lăng Dung nhúng tay. Nhưng động tác của Tô Lăng Dung rất nhanh, đã nhận chén thuốc qua.
Tô Lăng Dung mỉm cười bưng chén thuốc, tỉ mỉ múc một muỗng nước thuốc, thổi thổi mới đưa tới khóe miệng Bạch Vũ.
Bạch Vũ nhìn chằm chằm cái muỗng, khóe miệng co rút, thuốc đắng như vậy, vậy mà ngươi lại để cho ta uống từng muỗng từng muỗng sao? Ta lại không phải người ngu, Dạ Quân Mạc đút thuốc cho ta uống cũng biết để cho ta uống từng hớp một, còn biết cầm món điểm tâm ngọt cho ta ăn.
“Không làm phiền ngươi, hay là để ta tự mình uống đi.” Bạch Vũ đưa tay muốn nhận lấy chén thuốc.
Tô Lăng Dung tránh ra, trịnh trọng lắc đầu: “Trên người muội còn có vết thương, sao có thể tùy tiện lộn xộn, vẫn nên để ta đút cho muội là được.”
“Thương thế của ta đã gần tốt rồi, cánh tay đã có thể cử động.” Bạch Vũ buồn bực bỉu môi, nếu không phải là tên Dạ Quân Mạc kia cứng rắn để cho nàng nghỉ ngơi nhiều, nàng kiên quyết sẽ không ở trên giường.
“Vẫn còn phải uống thuốc thì có nghĩa là chưa tốt, Bạch Vũ cô nương đừng làm lãng phí một phần tâm ý của biểu ca.” Tô Lăng Dung cười nhẹ nhàng, ưu nhã bưng chén thuốc, tiến đến gần Bạch Vũ. Ánh mắt thân thiết mà chân thành, làm cho không ai có thể hoài nghi nàng ta có thật sự thật lòng hay không.
Bạch Vũ chợt cảm thấy vết thương ở bả vai đau nhói, chợt không nhịn được giơ tay lên.
Choang ——
Chén thuốc bị đánh rơi trên mặt đất, chén thuốc nóng vẩy vào một thân Tô Lăng Dung.
“A, thật là nóng!” Tô Lăng Dung hoảng sợ kêu một tiếng, bàn tay trắng nõn bị nóng đỏ bừng. Nàng ta hốt hoảng nâng tay lên, nhìn về phía Dạ Quân Mạc: “Biểu ca, huynh đừng trách Bạch Vũ, không phải muội ấy cố ý. Có thể là muội ấy không quá thích muội, mới không cẩn thận đánh đổ chén thuốc, muội không sao...”
Vành mắt của nàng ta hơi đỏ lên, đáy mắt cố nén ủy khuất, trên mặt vẫn còn treo nụ cười miễn cưỡng, một bộ dáng điềm đạm đáng yêu làm cho người ta vô ý thức sinh ra lòng thương hại.
Lửa giận trong lòng Bạch Vũ xông lên, nói tới tại sao vết thương của nàng lại đột nhiên nổi lên đau như vậy, thì ra là vị này giở trò quỷ. Quả nhiên biểu muội đều là Bạch Liên Hoa, diễn trò thì diễn rất tốt, ta không cố ý cũng thành cố ý.
“Đúng vậy, không phải ta cố ý. Quân Mạc, vết thương của ta đột nhiên nổi đau, chàng mau giúp ta nhìn một chút.” Bạch Vũ chợt làm nũng mở miệng, đôi mắt quyến rũ nhìn về phía Dạ Quân Mạc, nhìn trộm. Không phải là diễn trò sao, ai mà không thể.
Khóe miệng Dạ Quân Mạc co rút, đáy mắt xẹt qua vui vẻ, đi tới mép giường, không e dè ôm nàng vào trong ngực: “Vết thương đau sao? Để cho ta xem một chút.”
“Được.” Bạch Vũ tuyệt không xấu hổ kéo y phục ra, lộ ra bả vai tuyết trắng, lúc này vết thương đã sắp khép lại rách ra lần nữa!
“Ôi chao, vết thương của ta giống như bị nứt toác. Chàng đừng trách Tô biểu muội của chàng, nhất định không phải là tỷ ấy cố ý làm ta bị thương, chẳng qua là tỷ ấy không thích ta lắc lư ở trước mặt chàng.” Đột nhiên, Bạch Vũ sợ hãi, khoa trương nói.
Nhất thời, sắc mặt Dạ Quân Mạc lạnh xuống, đôi mắt đen nhánh lạnh lùng, nhiệt độ quanh thân cũng phảng phất lạnh xuống, một loại tử vong lạnh lẽo, xâm nhập cốt tủy tràn ngập trong không khí.