Chưởng quầy vừa nghe thấy, thiếu chút nữa ngất đi. Mặt Dạ Vương trầm xuống, sau một lúc lâu cũng không nói ra lời.
“Nếu không có ý kiến khác, Ám Lân, đi niêm phong cửa hàng, cầm khế đất lại đây, cửa tiệm kia trước cứ giao cho Ám Lang quản lý.” Dạ Quân Mạc vân đạm phong khinh phân phó.
“Chờ đã!” Dạ Vương hổn hển gọi Ám Lân lại: “Lúc ấy cũng nói là hai tháng giao hàng, vẫn còn một ngày nữa.”
“Vậy thì cứ thu khế đất trước, chờ hôm sau chưởng quầy giao hàng thì trả lại cho ông ta.” Dạ Quân Mạc vô cùng thuận theo đổi lại. Chỉ có một ngày, Dạ Vương có thể tìm được chiếc nhẫn thích hợp, hắn sẽ không phải là họ Dạ!
Dạ Vương tức chết, vỗ mạnh xuống bàn, đứng lên: “Ngươi đừng quá phận!”
Đột nhiên ánh mắt Dạ Quân Mạc lạnh giá: “Quá phận chính là ngươi, Dạ Vương.”
Trong lòng Dạ Vương run lên, ông ta chưa từng nhìn thấy ánh mắt Dạ Quân Mạc lạnh lùng như vậy, lợi hại giống như một thanh dao nhọn sắc bén, đâm thẳng vào trong lòng ông ta, khiến cho cả người ông ta đều bị lột trần, không lưu tình chút nào.
Ông ta bất giác tránh đi ánh mắt của Dạ Quân Mạc, quay đầu nhìn thấy U Vương và Ảnh Vương đang nhìn ông ta chằm chằm như hổ rình mồi, vẻ mặt thay đổi, tức giận muốn nói gì đó, đột nhiên bụng kêu lên từng tiếng ùng ục ùng ục, thả cái rắm 'bủm' một tiếng.
Cả căn phòng đều yên lặng.
Sắc mặt Dạ Vương trướng lên đỏ bừng, hơi há mồm muốn giải thích, lại là tiếng 'bủm, bủm, bủm' liên tiếp.
U Vương và Ảnh Vương không kiềm được che mũi lại, thật là thúi! Thúi đến mức có thể xông cho người ta ngất đi! Dạ Vương này đã ăn cái gì vậy?
Rốt cuộc Dạ Vương cũng không nhịn được, quay đầu chạy đi.
Dạ Quân Mạc lạnh nhạt nhìn ông ta chạy trối chết không còn bóng dáng: “Xem ra Dạ Vương đã đồng ý, Ám Lân, đi làm.”
“Tuân mệnh.” Ám Lân mím môi cười trộm, kéo Chưởng quầy ra khỏi đại sảnh, hai mắt Chưởng quầy trợn ngược, thật sự hôn mê.
Dạ Vương tiêu chảy kéo dài đủ năm ngày, tự nhiên cửa hàng thuận lợi đến trong tay Dạ Quân Mạc.
Tuy chỉ là một cửa hàng, nhưng không khí ở cả Ám Dạ Đế Quốc đều đã bắt đầu thay đổi.
Dạ Quân Mạc đặt nhẫn vào trong tay Bạch Vũ: “Đây là nhẫn Bách Vũ, tặng cho nàng. Đây là Thiên Dạ, nàng giữ giúp ta. Bây giờ ta không thể đeo.”
“Bách Vũ, Thiên Dạ. Ta thích.” Bạch Vũ sờ sờ chiếc nhẫn lấp lánh, đôi mắt như nước giống như chiếc nhẫn, tỏa ra ánh sáng rực rỡ như vì tinh tú: “Khi nào thì ta mới có thể cùng đeo với chàng?”
“Sẽ nhanh thôi.” Dạ Quân Mạc nắm tay Bạch Vũ, dẫn nàng đến Đại hội tuyển chọn.
Tất cả mọi người đều chú ý đến chuyện bên cạnh Dạ Quân Mạc có một cung nữ đeo khăn che mặt, nhưng Dạ Vương bị tiêu chảy, không có tinh thần đến hỏi, người khác lại càng không dám hỏi.
Lực chú ý của mọi người đều tập trung ở trong Đại hội, kết quả kết thúc Đại hội, Dạ Vương tức giận suýt nữa hộc máu hơn ba lần.
Tổng cộng 35 người đứng đầu quan trọng dưới tay ông ta bị đánh bại toàn bộ, ngay cả vòng tuyển chọn đầu cũng không vượt qua được, chuyện này có nghĩa là tất cả chức vị quan trọng đều bị đổi người, ông ta sẽ không thể nắm Ám Dạ Đế Quốc trong tay được nữa!
Dạ Vương mất hứng, những người khác liền vui vẻ, đặc biệt là Ảnh Vương. Đệ tử ông ta coi trọng trong Dạ tộc đều giành được thứ tự rất tốt, ông ta gọi mười đệ tử tiến lên giới thiệu để tiến cử chức vị với Dạ Quân Mạc.
Nói là tiến cử, nhưng dường như giọng điệu lại không hề khách sáo: “Bọn họ là huynh đệ cùng gia tộc, tất cả đều có thực lực bất phàm, Thánh Quân nên quyết định nhanh đi.”
Dạ Quân Mạc thờ ơ đảo qua, lạnh lùng nhếch môi: “Nhiều người có năng lực, dựa vào cái gì ta phải phong cho bọn họ, bọn họ rất trung thành, hay là rất có năng lực?”
“Thánh Quân! Người không tin tưởng vào mắt ta?” Giọng điệu Ảnh Vương tràn ngập uy hiếp, mười đệ tử Dạ gia cũng dùng ánh mắt khinh thường nhìn Dạ Quân Mạc.
“Ánh mắt của ngươi thật sự không tốt, bọn họ đều chỉ có thực lực, không có năng lực.” Bỗng nhiên Bạch Vũ mở miệng.