“Ta nói là chúng ta có thể cùng nhau tu luyện, thiết tha thì không cần. Ta sẽ không ra tay với nữ tử, hơn nữa ngươi mới chỉ là Triệu Hoán Sư, hoàn toàn không đánh lại ta.” Tư Minh vô cùng đại khí (nói năng đúng mực, tấm lòng thoáng đãng rộng mở, đối nhân xử thế hài hòa tự nhiên) khoát khoát tay, khuôn mặt thanh tú tràn ngập nụ cười.
Bạch Vũ nhìn ra Tư Minh không cố tình đánh giá thấp ý của nàng, nhưng vẫn có loại thôi thúc muốn đánh với hắn.
“Nếu không nghĩ đến thiết tha, ta đây đi về trước.” Bạch Vũ nhét lẵng hoa vào trong lòng Tư Minh, xoay người bước đi.
“Đừng đi!” Tư Minh cuống quít giữ chặt nàng: “Chuyện về Vực Thanh Vũ, ngươi không muốn nói chuyện phiếm với ta sao? Ngươi mới đến, dù sao vẫn cần có người hướng dẫn tham quan, Vực Thanh Vũ chúng ta có rất nhiều nơi chơi vui, có muốn ta dẫn ngươi ra ngoài đi dạo hay không?”
Bạch Vũ chợt nhớ tới hỏa kế của phòng bán đấu giá có nói với nàng chuyện trong tử kim quặng cách ba trăm dặm về hướng Đông có không ít Ngọc Kim Cương, tò mò hỏi: “Ngươi rất quen thuộc Vực Thanh Vũ sao? Vậy ngươi có biết cách ba trăm dặm bên ngoài có một tử kim quặng hay không?”
“Ta biết. Đó là cha ta chủ trì khai thác, làm sao ta có thể không biết. Nhưng ngươi hỏi cái này để làm gì? Không phải muốn đến núi quặng nhìn xem chứ? Nơi đó quả thực không có gì hay để chơi, ngoại trừ một đống khoáng thạch, cái gì cũng không có.”
“Là ta muốn khoáng thạch, ngươi có thể mang ta đi nhìn xem được không?”
“Muốn khoáng thạch làm cái gì? Muốn chế tạo linh khí, vì chuẩn bị cho xuất chiến sao?” Mặt Tư Minh cáu có: “Thật ra ngươi không cần phải lo lắng như vậy, tỷ thí lần này, ngươi yên tâm đứng ở phía sau ta, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Bạch Vũ còn chưa nói gì, chợt nghe một giọng nữ lạnh lùng, hơi châm chọc nói: “Chưa từng nghe nói qua đi ra ngoài tỷ thí còn muốn người khác bảo vệ, sao còn muốn nàng ta xuất chiến làm cái gì? Không bằng đổi một người khác đi.”
Bạch Vũ và Tư Minh quay đầu, liền thấy Tư Vực Chủ dẫn theo ba thiếu niên, hai nam một nữ đi tới.
Tư Vực Chủ giới thiệu một chút về Bạch Vũ và Tư Minh cho ba người trước, rồi sau đó chỉ vào hai thiếu niên nói với Tư Minh và Bạch Vũ: “Thuần Vu Hải, Lạc Trầm, bọn họ đều là Triệu Hoán Đại Sư đỉnh giai, có được Triệu Hoán Thú cực phẩm, là thiên tài nổi danh của Vực Thanh Vũ chúng ta.”
Lạc Trầm hào phóng gật gật đầu với bọn họ, Thuần Vu Hải thì lại có chút ngại ngùng cười cười.
Tư Vực Chủ lại giới thiệu một thiếu nữ mặc váy dài phiêu dật màu vàng nhạt đang đứng ở một bên: “Vị cô nương này tên là Tử Như, hẳn là các ngươi đều đã nghe qua tên của nàng, được khen là thiên chi kiêu nữ ngàn năm mới thấy của Đại lục Thanh Mộc, mười tám tuổi đã đến gần Triệu Hoán Đại Sư, nay chưa đến hai mươi tuổi, đã là Đại Sư đỉnh giai.”
Ánh mắt Tư Minh sáng lên: “Ngươi chính là Tử Như trong tin đồn vừa trở thành Triệu Hoán Đại Sư đã đánh bại sư huynh cấp bậc đỉnh giai? Ngưỡng mộ đã lâu!”
“Đâu có, tên tuổi của thiếu Vực Chủ mới là như sấm bên tai, đều nói ngươi thiên tư trác tuyệt, thực lực kinh người, nhưng từ nhỏ đã khổ tâm tu luyện, không để ý tới thế sự.” Tử Như rất khách khí nói.
“Đúng, có rất ít người từng gặp qua ngươi, nhưng tất cả mọi người đều nói ngươi rất lợi hại.” Lạc Trầm cũng nói phụ họa.
Tư Minh vui sướng nhếch môi: “Thật không? Thì ra bổn thiếu gia nổi danh như vậy, ta cũng còn không biết.”
Một câu nói khiến cho tất cả mọi người không nhịn được nở nụ cười.
Tư Vực Chủ nhìn thấy mấy người ở chung cũng không tệ lắm, nhẹ nhàng thở ra: “Năm người các ngươi chính là người được chọn thay Vực Thanh Vũ chúng ta xuất chiến lần này, Vực Thanh Linh có thể thu hồi được hay không liền dựa vào các ngươi. Hi vọng các vị cùng nhau cố gắng, không để cho ta thất vọng.”
“Xin Vực Chủ cứ yên tâm!” Mấy người trịnh trọng cam đoan với Vực Chủ.
Tử Như lại nhìn chằm chằm Bạch Vũ khẽ nhíu mày: “Vực Chủ, ý người là nói vị Bạch Vũ cô nương này cũng là người được chọn xuất chiến? Nếu không nhìn lầm, nàng ta chỉ là một Triệu Hoán Sư.”
Tư Vực Chủ vội ho một tiếng: “Đúng vậy, nhưng thiên phú của Bạch Vũ rất tốt, thực lực cũng rất tốt . . . . .”