Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 689: Chương 689: Dạ Giang thành, Đoàn gia 6




Thực lực của Đoàn gia cũng không tệ, nhưng vẫn yếu hơn người của Phủ Thành chủ một chút, hơn nữa bọn họ hoàn toàn không có chuẩn bị, nhân số không đủ, vội vàng ứng chiến, chết là khó tránh khỏi.

“Ca ca, có phải Dạ Kiêu Hùng có cừu oán với Đoàn gia không?” Giọng Mộ vũ thanh thúy, hỏi.

“Không tính là có cừu oán, chỉ là tranh giành ích lợi. Đoàn gia tồn tại ở Dạ Giang thành uy hiếp địa vị của Dạ Kiêu Hùng, Dạ Kiêu Hùng muốn tiêu diệt Đoàn gia rất bình thường.” Mộ Bạch vô cùng lý trí phân tích, tuy rằng hắn còn nhỏ tuổi, nhưng đã biết không ít chuyện rồi.

Chỗ có người sẽ có tranh đấu, Mộ Bạch chưa bao giờ cho rằng mọi người ở Ám Dạ Đế Quốc đều chung sống cực kỳ tốt. Các gia tộc lớn trong Đế quốc, các môn phái có thế lực cũng có tranh đấu, chẳng qua sẽ không quá mức trắng trợn không kiêng nể gì, hôm nay Dạ Kiêu Hùng cũng làm hơi quá đáng rồi.

“Nếu hắn ta muốn loại bỏ Đoàn gia, vì sao không đợi Đoàn gia gia và Đoàn thúc thúc lên chiến trường lại ra tay?” Mộ Vũ không hiểu nháy đôi mắt to. Ngay cả nàng cũng biết chờ lên chiến trường ra tay sẽ dễ dàng hơn nhiều, nhưng dường như Dạ Kiêu hùng lại có chút sốt ruột vội vàng.

“Chuyện này... huynh cũng không biết, có lẽ Dạ Kiêu Hùng không hy vọng Đoàn gia gia xuất chiến.”

“Vậy thì vì sao?” Mộ Vũ nghiêng đầu.

Dạ Mộ Bạch lắc đầu, Bình Tây thành sắp xảy ra đại chiến, hiển nhiên Dạ Giang thành phải phái người đi chi viện. Dạ Kiêu Hùng muốn cho Đoàn gia gia chết, có lẽ có thể cho Đoàn gia gia gia nhập đội ngũ chi viện, đến chiến trường tất cả đều phải nghe hắn ta, muốn loại bỏ Đoàn gia gia rất đơn giản.

Nhưng Dạ Kiêu Hùng không làm như vậy, mà là mạo hiểm ra tay, hắn ta không muốn cho Đoàn gia gia xuất chiến, thậm chí không muốn cho một người nào của Đoàn gia xuất hiện ở trên chiến trường, vậy thật rất kỳ lạ.

“Ca ca, Đoàn thúc thúc hộc máu rồi!” Đột nhiên Dạ Mộ Vũ kéo ống tay áo Mộ Bạch. Mộ Bạch ngẩng đầu nhìn lên, Đoạn Vô Huyết xui xẻo bị ba Tôn Chủ vây công, ba con Triệu hoán thú đã bị diệt sạch, hộc máu.

“Vô Huyết!” Đoạn Vân Thiết quá sợ hãi, muốn đi cứu, lại bị Dạ Kiêu Hùng quấn lấy không thoát thân ra được.

Mộ Vũ kéo tay áo Mộ Bạch: “Ca ca, chúng ta giúp Đoàn thúc thúc đi.”

Mộ Bạch hơi nhíu mày: “Được rồi...”

Mấy người đệ đệ của Đoạn Vô Huyết vội vàng tụ tập cùng nhau, giúp đỡ Đoạn Vô Huyết chống cự, thế nhưng thực lực của bọn họ rất thấp, nhân số lại quá ít, liên tiếp bại lui, mắt thấy sắp không chống đỡ được.

Đoạn Vô Huyết hung hăng cắn răng, không nghĩ tới chuyện hôm nay lại rước lấy phiền phức lớn như vậy, đẩy đệ đệ bên cạnh ra: “Đều đi đi, không phải hắn ta muốn chân ta sao, ta cho hắn ta!”

“Đại ca! huynh đừng nói bậy, hắn ta hoàn toàn là muốn loại bỏ Đoàn gia chúng ta, cho dù chúng ta khuất phục, hắn ta cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta.” Mấy người vội vàng khuyên nhủ.

“Ha ha, các ngươi nói rất đúng, ta muốn mạng của các ngươi!” Dạ Kiêu Hùng đắc ý cười to, vung bàn tay lên, chưởng phong sắc bén bắn ra, đánh mạnh bại lui một Linh Sư.

Đột nhiên, một mùi hương tỏa ra, tiến vào trong mũi bọn họ.

Dạ Kiêu Hùng nhạy bén cảnh giác lên: “Mùi gì vậy?”

Hương thơm lượn lờ này khiến hắn ta có cảm giác tim đập nhanh, giống như có một bàn tay to đến gần sau lưng hắn ta, cảm giác khủng bố ép chân thật như vậy, dường như một giây sau, hắn ta sẽ bị vặn đến tan xương nát thịt.

Hắn ta mạnh mẽ quay đầu lại, phía sau cái gì cũng không có, nhưng một đao rất mạnh của Đoạn Vân Thiết lại bổ lên trên thân hắn ta.

Hắn ta lảo đảo lui về phía sau, cảm giác sợ hãi càng ngày càng rõ ràng, toàn bộ đình viện giống như đều rơi vào một biển máu, các loại bóng dáng quỷ quái bay ra, hơi thở âm trầm giống như từng sợi xiềng xích gắt gao ghìm cổ hắn ta, khiến hắn ta không hít thở thông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.