“Các ngươi. . . . . .” Tả Vũ thở hổn hển muốn liều mạng cùng bọn họ.
Bạch Vũ ngăn cản hắn, thản nhiên nói: “Ta sẽ không giúp các ngươi.”
Sắc mặt ba người đột nhiên lạnh lùng, trong mắt phun ra sát ý bức người.
Màu sắc trong mắt Bạch Vũ thâm trầm, ánh sáng u tối sâu không lường được đảo qua ba người: “Bất cứ người nào trong các ngươi, ta cũng sẽ không giúp!”
“Tả Khưu Lan thì sao?” Khí thế Tòng Nguyệt Cầm bức người.
“Không giúp!” Bạch Vũ trảm đinh tiệt thiết.
“Gọi cũng vô dụng, dù sao vẫn có chút yếu.” Nữ tử hắc y lạnh lùng ôm trường kiếm.
Bạch Vũ thản nhiên phân phó Tả Vũ: “Đến nhà kho lấy ba mươi ly Phi Hồng Chi Nguyệt lại đây.”
Tả Vũ kinh ngạc cười toe toét: “Bạch Vũ. . . . . .”
“Nhanh đi!”
Tả Vũ đành phải nghẹn một bụng tức giận, đi lấy Phi Hồng Chi Nguyệt. Ba mươi ly Phi Hồng Chi Nguyệt, gần như là tất cả đồ tích trữ của đỉnh Vô Danh.
Bạch Vũ cho ba người bọn họ, mỗi người mười ly, lại cho Tòng Nguyệt Cầm một linh quả hệ Kim 400 năm, cho Thủy Vân Thanh một bản bí tịch đúc linh khí, cho Túc khải Lâm phối phương Nhiên Huyết, bất luận thứ nào cũng đều là bảo bối vô giá, quý giá làm cho ba người đều cảm thấy giật mình.
Tòng Nguyệt Cầm cân nhắc linh quả, khinh miệt nhìn nàng: “Quả đúng là ngươi rất có tiền. Xem như nhìn vào mấy thứ này, bổn cô nương sẽ không so đo với ngươi. Sớm đưa ra như vậy thì không phải rất tốt sao, không nên để đánh một chút mới chịu thành thật, thật sự là đồ đê tiện. Nhớ kỹ lời ngươi nói, đừng nhúng tay vào Đại hội săn bắn.”
Bạch Vũ rũ mắt xuống, không nói một lời.
Hai người khác cũng không ở lại lâu, nhìn cũng không thèm liếc nhìn Bạch Vũ một cái, dẫn người rời đi.
Bọn họ đến vì bức bách Bạch Vũ phải tỏ thái độ, vốn đang tính cùng nhau phế bỏ đỉnh Vô Danh, không nghĩ tới Bạch Vũ lại cho một lời hứa hẹn, còn dâng lên bảo bối quý trọng như thế, rõ ràng là đã chịu thua , bọn họ tiếp nhận xong cũng không động tay lần nữa.
Sau khi nhân mã ba bên đều rời đi, gió lạnh hiu quạnh thổi qua đỉnh Vô Danh, tâm tình mọi người đều tương đối âm trầm.
Nhìn Viêm Hạo Thiên và Sa Hoằng còn nằm trên giường, Tả Vũ nổi giận mắng to: “Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp! Rõ ràng là người của chúng ta bị thương, lại đánh tới cửa ép chúng ta xin lỗi, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào việc bọn họ là thủ tịch đệ tử, bọn họ có trưởng lão và Cung chủ coi trọng, có thực lực và tiềm năng cường đại! Bọn họ có thể là người thừa kế tương lai của Cung chủ, mà chúng ta, cái gì cũng không phải.” Tả Viêm lạnh lùng giữ chặt hắn.
Tả Vũ không đáp lại, nhìn ca ca mình trừng trừng, sau một lúc lâu nói không ra lời.
Nhạc Kỳ Nhân ủy khuất bĩu môi: “Cho nên Vũ tỷ tỷ thật sự tính tuân thủ ước định, không giúp cho thủ tịch đệ tử nào?”
“Bọn họ cũng xứng!” Bạch Vũ lạnh như băng mở miệng.
Tòng Nguyệt Cầm, Thủy Vân Thanh, Túc khải Lâm, người nào xứng để cho nàng giúp đỡ? Thật ra Tả Khưu Lan vẫn là bằng hữu tốt trước sau như một, đáng tiếc vì sư phụ, nàng không có ý định giúp hắn.
“Được rồi, không tham dự sẽ không tham dự. Đại hội săn bắn chúng ta ở lại đỉnh Vô Danh, giúp bọn họ dưỡng thương.” Nhạc Kỳ Nhân nắm tay Viêm Hạo Thiên, khẽ cắn môi.
Nàng là Quận Chúa được Đông Nhạc Quận Vương nuông chiều từ bé, sau khi vào Vô Trần Cung cũng được đỉnh Liệt Dương chăm sóc vô cùng tốt, chưa từng phải chịu qua ức hiếp như vậy.
Lúc Lăng Sương Bạch Điêu (đại bàng trắng) của Thủy Vân Thanh bổ nhào về phía nàng, nàng thực sự cảm thấy chính mình sẽ phải chết! Nhìn thấy Sa Hoằng bảo vệ nàng mà ngực gần như bị đánh nát, ngoại trừ hận trong lòng nàng chỉ có hận. Nhưng Vũ tỷ tỷ cũng phải nhịn, nàng còn có thể làm gì bây giờ? Cho dù muốn đánh nhau, nàng cũng không có được bản lĩnh kia.
Bạch Vũ cười ngạo nghễ, trong mắt phượng tuyệt sắc tràn ngập sắc bén sâu không lường được, giọng điệu lạnh lẽo làm cho cả người kẻ khác phát run: “Khi nào thì ta nói bỏ qua dễ dàng như vậy?”