Đối với môn phái như vậy, đương nhiên Thượng Quan Vân Trần hung hăng chèn ép, nhưng ngay cả như vậy, bọn họ vẫn có thể lấy được vị trí trong 100 vị trí đầu của Đại hội trăm phái dưới áp lực ngút trời, có thể nghĩ thực lực của bản thân bọn họ thực là vô cùng cường đại, có thể xếp trong ba hạng đầu ở toàn bộ Bắc Cương - Ngũ Hành Đại Lục.
Tông chủ Vân Kiếm Tông là một Đại Đế trung cấp, có linh mạch hệ Hỏa và hệ Kim, chiến đấu cực kỳ cường thế, chỉ công không thủ.
Tính tình của ông ta cũng cường thế như phương thức chiến đấu của ông ta, tính tình hỏa bạo, nóng nảy. Thấy Thượng Quan Vân Trần vọt vào Tông môn, ông ta giận tím mặt: “Thượng Quan Vân Trần, ngươi muốn làm gì? Dám giết đệ tử của ta, mạnh mẽ xông vào môn phái chúng ta.”
“Ta cứ xông, ngươi có thể làm gì?” Thượng Quan Vân Trần cười lạnh: “Hôm nay chẳng những ta xông vào Vân Kiếm Tông của ngươi, còn muốn tiêu diệt triệt để tông môn các ngươi.”
Đồng tử Tông chủ Vân Kiếm Tông co rụt lại, cười lạnh một tiếng: “Ngươi muốn diệt Vân Kiếm Tông của ta? Chỉ dựa vào ngươi và đám phế vật này?”
Đương nhiên có thể được Thượng Quan Vân Trần dẫn đến thì đều là thiên chi kiêu tử (ý nói người có tài năng, bản lĩnh) Khải Thánh Điện chọn ra, bình thường đi lại trên Đại Lục cũng được người nâng, kiêu ngạo thành quen, hôm nay lại có người đối mặt mắng bọn họ là phế vật, nhất thời sắc mặt đều đen thành đáy nồi.
“Nói khoác mà không biết ngượng, chờ chúng ta tiêu diệt toàn bộ Tông môn của ngươi, phế bỏ linh mạch của ngươi, để ngươi nhìn thấy thân nhân và đồ đệ của ngươi, từng người chết ngay trước mặt, rồi ngươi sẽ biết ai là phế vật.” Một đệ tử Sáng Thế Thần Điện tiến lên một bước, âm ngoan nói.
“Ngươi muốn phế bỏ linh mạch của ta, còn giết người của tông môn ta?” Trong mắt Tông chủ Vân Kiếm Tông thoáng hiện lên một chút vẻ ngoan độc, nâng tay vung ra một con Hỏa Xà cuồng bạo.
Hỏa Xà bắn ra giống như thanh kiếm sắc bén, nhiệt độ đốt cháy toàn thân khủng bố, sát ý nháy mắt bao phủ tên đệ tử này lại. Tên đệ tử này giật mình hoảng sợ, cảm nhận được sự sợ hãi trước nay chưa từng có, lập tức muốn lui về phía sau, nhưng dường như hoàn toàn không cử động được.
Trong điện quang hỏa thạch, Hỏa Xà đã cắn thương cổ họng hắn ta.
Phịch - -
Thượng Quan Vân Trần vừa tung linh khí ra, nhanh chóng hóa giải.
Đáng tiếc vẫn chậm, chỉ đối mặt một cái, một đệ tử Tôn Chủ đã bị trọng thương.
Thượng Quan Vân Trần nổi giận lôi đình: “Vân Bất Phàm, ngươi dám đả thương đệ tử của ta?”
Tông chủ Vân Kiếm Tông - Vân Bất Phàm trợn mắt: “Ta có cái gì không dám? Ngươi đã đánh tới cửa, muốn tiêu diệt Vân Kiếm Tông của ta, chẳng lẽ ta còn không đánh lại? Ngươi coi ta là ngu ngốc sao?”
“Được! Rất tốt! Hôm nay ta sẽ hủy diệt triệt để Vân Kiếm Tông, thẳng tay chém giết cả Vân Kiếm Tông!”
“Hừ! Ngươi có bản lĩnh này rồi nói sau.” Vân Bất Phàm huýt một tiếng dài: “Trưởng lão Tông môn tập hợp, theo ta đánh địch xâm phạm!”
Tiếng nói vang vọng, quanh quẩn toàn bộ trên không Vân Kiếm Tông, nhưng không có ai từ bên trong Tông môn chạy ra, vài tiếng đánh nhau từ rất xa truyền đến, theo sát sau đó là sóng khí chiến đấu cuồn cuộn tới, cuồng phong đảo qua núi rừng.
Vân Bất Phàm biến sắc, phẫn nộ chỉ vào Thượng Quan Vân Trần: “Ngươi còn phái sát thủ?”
“Đương nhiên, ngươi nghĩ rằng ta chỉ dẫn theo vài Tôn Chủ như vậy đến diệt cả Tông môn ngươi sao? Rất nhanh ba Trưởng lão Vương Giả của Vân Kiếm Tông ngươi sẽ chết không có chỗ chôn! Đệ tử của ngươi, một người cũng đừng nghĩ chạy thoát.” Thượng Quan Vân Trần cười lạnh một tiếng, quay đầu liếc mắt ra hiệu với đệ tử phía sau.
Chúng đệ tử lập tức nhận lệnh, tung người nhảy, không coi ai ra gì vọt vào bên trong Vân Kiếm Tông. Phần lớn đệ tử Vân Kiếm Tông đều chỉ là cấp bậc Linh Sư, Linh Chủ, không khác gì một đám kiến ở trong mắt bọn họ, bọn họ có thể cam đoan một người cũng sẽ không chạy thoát.
Vân Bất Phàm nắm chặt nắm tay: “Khốn kiếp, đứng lại cho ta!”