Bạch Vũ đã đi không còn bóng dáng, mọi người trong Dược Thiện Đường còn chưa phục hồi tinh thần lại.
Khó trách dám nghi ngờ ba vị trưởng lão cho điểm, không phải người ta dựa vào chỗ dựa là Mạc Điện, thật sự là người ta có bản lĩnh! Hai ly linh tửu khiến cho Tửu trưởng lão đột phá thành Triệu Hoán Sư đỉnh giai, ba vị trưởng lão cho nàng 1500 cống hiến không phải là ngầm thừa nhận nàng được điểm tuyệt đối sao?
So với Túc Khải Lâm và Bách Lý Vân Diễm đột nhiên xuất hiện, vị này mới là cao nhân thâm tàng bất lộ. Lúc trước mới càn quét đỉnh Kinh Lôi, biểu hiện ra thực lực cường đại, hôm nay lại một mình dẫn đầu ở Dược Thiện Đường, toàn tài!
Hiện tại nghĩ tới bọn họ đều là mắt mù, muốn tìm Bạch Vũ xin hai ly Nhiên Huyết đã không cơ hội.
Túc Khải Lâm bỗng chốc bị đẩy xuống thứ ba, quả thật cũng không tức giận, chỉ cầm vò rượu Bạch Vũ bỏ lại như nghĩ tới cái gì. Bách Lý Vân Diễm lửa giận ngập đầu, phổi của nàng ta như muốn nổ tung, cũng không dám phát tác ra, chỉ có thể tiếp tục chịu đựng.
Vừa rồi Tòng Nguyệt Cầm suýt mắng ra một trận, nhưng bị tầm mắt lạnh như băng của Bách Lý trưởng lão đảo qua, tất cả lời nói đều nuốt xuống bụng, hai người thành thật đứng ở bên cạnh Bách Lý trưởng lão, nghẹn một bụng bực tức.
Đại hội tiếp tục, không lâu sau, trưởng lão thay ca đã đến. Đại hội liên tục một tháng, sẽ không để cho các trưởng lão tốn thời gian ở đây, cách vài ngày sẽ đổi vài vị trưởng lão làm Bình Thẩm.
Bách Lý trưởng lão dẫn Bách Lý Vân Diễm và Tòng Nguyệt Cầm đến phòng tu luyện của mình, nhìn vẻ mặt hai người một bộ khổ đại cừu thâm (ý chỉ mối thù sâu nặng), nhẹ nhàng ném ra một câu: “Lúc này lại thiếu kiên nhẫn?”
“Cô cô. . . . . . Con không cam lòng!” Bách Lý Vân Diễm gắt gao nắm chặt tay, lòng bàn tay đều bị cấu đến chảy máu. Đây là cơ hội tốt nhất của nàng ta, nàng ta đã thắng Túc Khải Lâm, chỉ cần linh tửu của nàng ta lại được Cung chủ chọn nữa, nàng ta có thể trở thành Dược Thiện Sư danh chính ngôn thuận của Vô Trần Cung, hiện tại tất cả đều bị Bạch Vũ phá hủy!
“Không cần lo lắng, ta sẽ khiến cho Cung chủ chọn ngươi.” Bách Lý trưởng lão vân đạm phong khinh nói.
Hào quang trong mắt Bách Lý Vân Diễm sáng lên, đột nhiên ngẩng đầu: “Cô cô, người là nói. . . . . .”
“Nhiên Huyết cùng Nhiễm Huyết, không phải rất giống nhau sao? Ngoại trừ ba người Bình Thẩm chúng ta, không ai biết rốt cuộc linh tửu của Bạch Vũ có hiệu quả gì. Đến lúc đó, linh tửu được bưng đến trước mặt Cung chủ, chỉ cần nói Nhiên Huyết là ngươi làm . . . . . .” Ngữ khí Bách Lý trưởng lão gợn sóng nhưng không sợ hãi, lời nói ra lại làm cho lòng người giật mình.
Bà ta cố ý không nói ra công hiệu của Nhiên Huyết ở trước mặt mọi người, cố ý không cho điểm, bà ta nhận thấy Bạch Vũ chẳng yêu thích thứ tự gì, chỉ vì cống hiến mà đến. Bà ta theo ý của Bạch Vũ, cho 1500 cống hiến, để lại linh tửu.
“Nhưng Đỉnh Chủ và Tửu trưởng lão sẽ không vạch trần?”
“Lúc Cung chủ chọn linh tửu, ta sẽ tìm cớ làm cho Tửu trưởng lão rời Cung. Về phần Đỉnh Chủ, ngươi vội làm ra mấy ly Nhiên Huyết đưa cho hắn, hắn tuyệt đối sẽ giữ kín chuyện này.” Bách Lý trưởng lão vân đạm phong khinh. Bà ta rất hiểu biết Đỉnh Chủ sáu đỉnh, từ trước đến nay bọn họ không thích xen vào việc của người khác.
“Nhiên Huyết, con có thể làm ra sao?” Bách Lý Vân Diễm cảm thấy tim đập mãnh liệt không thể khống chế được. Ý cô cô là muốn nàng ta thế thân Bạch Vũ, chế tác Nhiên Huyết. Đây là lừa gạt Cung chủ, ngộ nhỡ bị phát hiện, nàng ta liền xong đời rồi.
“Không thể cũng phải có thể! Nhiên Huyết tự ngươi làm.” Ánh mắt Bách Lý trưởng lão bỗng nhiên sắc bén như đao, đâm về phía Bách Lý Vân Diễm: “Ngươi muốn trở thành Dược Thiện Sư thì nhất định phải học được, Bạch Vũ đã viết những thứ cần xuống đây, dụng tâm nghiên cứu một chút, đến cuối cùng sẽ có thể tìm ra được phương pháp.”
Bách Lý Vân Diễm bị Bách Lý trưởng lão nhìn khiến cả người rét run, cuống quít gật đầu: “Vâng”
“Ừ, trong khoảng thời gian này thành thật một chút cho ta, đừng đi tìm Bạch Vũ gây phiền toái, đặc biệt là ngươi.” Bách Lý trưởng lão vừa lòng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tòng Nguyệt Cầm.
Tòng Nguyệt Cầm đang nghẹn một hơi, bị Bách Lý trưởng lão lớn tiếng cảnh cáo, trong lòng cả kinh, cuống quít cúi đầu.