Hai mắt Bạch Vũ vụt sáng lên: “Đi theo chàng đến Thượng Vực sao?”
“Đó là nơi sớm hay muộn nàng cũng phải đi. “
Bạch Vũ bĩu môi, ngón tay vẽ vòng tròn ở trên ngực Dạ Quân Mạc: “Nhiên Thiên và Quỷ Ảnh là do Ngọc Ưu Liên phái tới sao?”
Dạ Quân Mạc im lặng.
“Trong trí nhớ của ta, nàng ta đối với ta đặc biệt tốt, chuyện sau đó ta vẫn không nhớ được, nhưng ta cảm thấy chắc hẳn nàng ta là loại người mặt ngoài đối với ngươi thật sự rất tốt, nhưng là Bạch Liên Hoa đâm một đao từ sau lưng ngươi, loại người dối trá như thế này!”
Dạ Quân Mạc: “. . . . . . Phân tích vô cùng chuẩn xác, nàng ta đoạt đi đồ của nàng.”
“Đồ gì đó rất quan trọng sao?”
“Muốn đoạt lại thì theo ta đi.” Trong đôi mắt đạm mạc của Dạ Quân Mạc có ý cười, nhưng không ngừng kiên trì.
Bạch Vũ tức giận lật mình, chui vào bên trong giường ngủ. Nàng thật sự có chút mệt mỏi, nằm ở trên giường mềm mại, nhắm mắt lại gần như là ngủ ngay lập tức.
Dạ Quân Mạc buồn cười sửa sang lại một chút tóc tai tán lạc ở trên mặt nàng, đắp chăn lại cho nàng, rời khỏi phòng.
Lúc này, Bạch Vũ ngủ môt giấc ba ngày ba đêm, chờ đến lúc nàng tỉnh lại, cảm giác như là qua một thế kỷ, không biết lúc này là chiều tối của năm nào.
Nàng rửa sạch mặt, bụng đói kêu vang, ăn một chút đồ Dạ Quân Mạc đã đưa tới từ sớm, chậc chậc lưỡi: “Ta nghĩ rồi, nếu theo chàng đến Thượng Vực, chuyện nơi đây ta phải an bài tốt, sư phụ ta, Nhạc Kỳ Nhân, Viêm Hạo Thiên, Sa Hoằng, đỉnh Vô Danh. . . . . .”
“Còn có Vô Trần Cung, nàng ngủ mấy ngày nay, Vô Trần Cung Chủ đã phi thăng đến Thượng Vực.” Dạ Quân Mạc thản nhiên nói.
Bạch Vũ: “. . . . . .” Ba ngày quả nhiên đến thật lâu, Vô Trần Cung Chủ vừa đi, toàn bộ Vân Vũ Thần Châu đều đã thay đổi!
Nàng ăn uống no đủ, mở cửa, liền nhìn thấy các vị trưởng lão và Đỉnh Chủ đứng ở bên ngoài, cười cười, vẻ mặt chân chó cung nghênh nàng trở thành Tân Cung Chủ, không ai có ý kiến khác thường gì.
Không phải bởi vì bọn họ vâng theo Vô Trần Cung Chủ bao nhiêu, cũng không phải nàng thể hiện thần uy quá lớn khiến cho mọi người đều khuất phục , chỉ bởi vì phía sau nàng có Dạ Quân Mạc!
Sau khi đã nhìn thấy cảnh tượng Dạ Quân Mạc vì nàng mà giết chết hai người ở Thượng Vực, ai còn dám có gì bất mãn đối với nàng, đó là đầu óc bị nước vào.
Bạch Vũ rất vừa lòng với thái độ của mọi người, thuận lợi đi lên vị trí Cung Chủ, những chuyện sau đó xử lý rất tốt, uy nghiêm của Mạc Điện quả nhiên là dùng tốt.
Sau khi Bạch Vũ trở thành Cung Chủ, chuyện thứ nhất các vị trưởng lão thỉnh cầu chính là để cho Bạch Vũ tu bổ, chỉnh đốn chức vụ. Tứ đại trưởng lão thiếu một vị, Đỉnh Chủ cũng đã chết vài người.
Tưởng lão Vô Trần Cung có không ít, Bạch Vũ để cho Thương trưởng lão đi chọn vài người làm Đỉnh Chủ, lại thăng Túc Khải Lâm thành trưởng lão, làm Đường Chủ của Dược Thiện Đường.
Mọi người chấn động, không biết khi nào thì Túc Khải Lâm và Bạch Vũ có quan hệ tốt như vậy.
Kỳ thật Bạch Vũ chỉ cảm thấy Túc Khải Lâm rất thích hợp làm Dược Thiện Sư, hắn có thiên phú và thực lực cực cao, làm trưởng lão thì dư sức. Nếu nàng đã tiếp nhận Vô Trần Cung, đương nhiên sẽ không dính vào, dù sao trước khi đi vẫn phải an bài tất cả cho Vô Trần Cung thật tốt.
An bài chức vụ xong, Bạch Vũ lấy chút dược liệu, làm một chén Canh Hồi Xuân cho Bạch Tử Quỳnh.
Mấy ngày này, Bạch Tử Quỳnh hốt hoảng lo sợ, nhìn thấy thiếu chút nữa Bạch Vũ chết ở ngay trước mắt bà, suýt chút nữa bà đã bất tỉnh. Bạch Vũ đưa canh qua, bà ôm Bạch Vũ khóc giống như một tiểu hài tử một lúc lâu.
Bạch Vũ dỗ nửa ngày, Bạch Tử Quỳnh mới uống canh xong. Một ngày sau đó, tất cả mọi người đều biết Bạch Tử Quỳnh thành trẻ lại, lộ ra khuôn mặt thanh tú, thấy thế nào cũng chưa tới ba mươi tuổi, khuôn mặt rất xứng với Viêm Võ Đế tuấn lãng.
Các đại thần Viêm Võ Đế Quốc đi theo, vừa nhìn thấy, đã sớm quên luôn ngăn cản lúc trước, một đám ước gì Viêm Võ Đế nhanh chóng lấy người về nước. Có thực lực, có mỹ mạo, có thân phận, là sư phụ của Bạch Vũ, nữ tử như vậy, vì sao không lấy?