Bỗng nhiên Bạch Vũ đứng dậy, lăn qua bên cạnh, kiếm khí đánh thật mạnh vào trên cây đa, cái cây to lớn đến mức chỉ một mình nó cũng có thể tạo thành một khu rừng, bị một kiếm chặt đứt, ầm ầm sụp đổ, lộ ra bầu trời đêm màu xanh lam hun hút.
“Tòng Nguyệt Cầm, lăn ra đây cho ta!” Bạch Vũ nguy hiểm nheo mắt lại, đôi mắt sáng đẹp đẽ hiện lên ánh sáng chết chóc tràn đầy hàn ý.
Bóng dáng mờ đen của Tòng Nguyệt Cầm đi ra từ bên trong, cười lạnh một tiếng: “Bạch Vũ, chúng ta lại gặp mặt. Ngươi chạy đúng là đủ sâu, ta phải tìm kiếm không ít thời gian mới tìm được nơi này.”
“Đi tìm chết sao?” Bạch Vũ khinh thường nâng khóe miệng.
“A, người chết sẽ là ngươi!” Tòng Nguyệt Cầm kiêu ngạo vỗ vỗ tay, mấy chục bóng dáng màu đen xuất hiện, phong kín bốn phía.
Bạch Vũ hơi hơi nhíu mi, trong giọng nói lộ ra một chút không kiên nhẫn: “Lại dựa vào nhiều người.”
“Chỉ cần có thể giết ngươi, thì thế nào cũng được.” Tòng Nguyệt Cầm chẳng hề để ý, vui sướng khi người gặp họa, chế nhạo: “Ngươi đoán làm sao ta có thể biết ngươi ở đây? Là trong đội ngũ của ngươi có gian tế, chỉ với mười vạn tinh thể thứ phẩm, đã dùng vị trí của ngươi đổi cho ta. Ngươi xem ngươi làm người có bao nhiêu thất bại.”
Bạch Vũ trở mặt xem thường, nói như thể đội ngũ của ngươi không hề có gian tế, nếu không làm sao số lượng linh khí của năm thủ tịch đệ tử bị tiết lộ ra ngoài được?
Đệ tử bảy đỉnh giúp đỡ cho ai cũng dựa vào lợi ích của một quốc gia, vốn sẽ không có lòng trung thành, loại sinh vật gọi là gian tế này trong đội ngũ của người nào cũng có.
“Bạo Liệt Lưu Hỏa!” Bạch Vũ gọi Tiểu Thanh ra, Lưu Hỏa xẹt qua phía chân trời, giống như thiên phạt rơi xuống, khí thế hủy thiên diệt địa dao động mãnh liệt.
Tòng Nguyệt Cầm đã biết uy lực của Bạo Liệt Lưu Hỏa, không dám cứng rắn chống lại, trong nháy mắt bạo lui ra ngoài trăm mét, một con Hắc Hùng (gấu đen) còn lớn hơn so với cây đại thụ vừa rồi ngã xuống, chắn trước mặt Bạch Vũ, cứng rắn chống lại toàn bộ đả thương của Bạo Liệt Lưu Hỏa, vẫn sừng sững không ngã.
Đột nhiên, đồng tử trong mắt Bạch Vũ co rụt lại: “Triệu Hoán Thú tam giai! Ngươi không phải đệ tử Vô Trần Cung!”
“Đương nhiên hắn không phải, hắn là thống lĩnh của Bắc La Quận Quốc ta.” Một bóng dáng quen thuộc dần dần đến gần, cao to lực lưỡng, lông mi đen thô to lộ ra mười phần uy nghiêm, một đôi mắt già tràn ngập thù hận gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Vũ.
“Bách Lý Uy!” Bạch Vũ lập tức nhận ra, trong lòng hiểu rõ, những người này là thế lực cuối cùng còn sót lại của Bắc La, có ít nhất năm, sáu chục người.
So với đệ tử Vô Trần Cung, những người này giết nàng cũng không có gì phải lo lắng.
“Hiếm thấy ngươi còn nhớ rõ ta. Ngươi hại chết Vân Diễm, ta muốn chém ngươi thành tám mảnh, dùng đầu của ngươi đến tế bái cho nó!” Đôi mắt Bách Lý Uy đỏ bừng, giống như con sư tử điên cuồng căm phẫn đến cực điểm: “Ngươi trốn không thoát, khu vực này đã bị ta khế ước không gian, cho dù ngươi có bóp nát Tử Kim Cầu cầu cứu, tin tức cũng không phát đi được. . . . . .”
Bách Lý Uy còn chưa nói xong, Bạch Vũ đã nhanh chân bỏ chạy, có đứa ngốc mới chờ ở chỗ này nghe hắn nói xong. Tả Viêm, Tả Vũ và Nhạc Kỳ Nhân cũng đã sớm tỉnh, chạy nhanh như chớp theo phía sau Bạch Vũ, so với thỏ còn nhanh hơn.
Tòng Nguyệt Cầm và Bách Lý Uy lập tức dẫn người đuổi theo, bảy chuyển tám rẽ ở trong rừng rậm, sau khi đuổi theo hơn hai giờ, vẫn để lạc mất người.
“Đáng giận, như vậy mà cũng có thể để cho bọn họ trốn thoát! Còn không nhanh chóng tách ra đi tìm. Hiện tại, khu vực này chỉ có thể vào mà không thể ra, nàng ta không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay chúng ta.” Tòng Nguyệt Cầm thở hổn hển mệnh lệnh.
“Vâng” mọi người lập tức tản ra, dứt khoát kiểm tra cỏ dại và cây cối u tùm xung quanh, rất có thể nếu không tìm thấy được thì sẽ cắt sạch sẽ mảnh rừng rậm này.
Bạch Vũ và ba người Nhạc Kỳ Nhân đang trốn trong đầm lầy gần đó, được dây bèo quấn quanh, không nhìn kỹ đúng thật là không phát hiện ra được.