Edit: V.O
”Ngươi muốn chết!” Liễu Vô Song một chưởng chụp vào Sa Hoằng. Linh thuật Mộc
hệ Liệt Phong Chưởng, phong chưởng như lưỡi dao sắc bén xé rách không
khí, dâng lên hàn ý lạnh thấu xương.
Quanh thân Sa Hoằng nháy mắt đất đá bay mù trời, đá vụn hỗn loạn nghênh đón phong chưởng của Liễu Vô Song.
Hai cổ lực lượng ầm ầm va chạm, phát ra một tiếng nổ, bụi mù tán ra đầy trời, khiến núi đá chung quanh như lung lay sắp đổ.
”Được rồi!” Đông Nhạc Quận vương tức giận quở trách một tiếng, ngăn lại bọn
họ đang định đánh tiếp, thản nhiên phân phó Sa Hoằng, “Ngươi mang theo
Cấm vệ quân phong tỏa Vương thành, đi tìm Bạch Vũ.”
”Phụ vương. . . . . .” Sắc mặt Sa Hoằng thay đổi nhanh chóng.
”Ngươi trước tìm ra Bạch Vũ rồi nói sau.” Đông Nhạc Quận vương chỉ tiếc rèn
sắt không thành thép trừng mắt liếc hắn một cái. Nghĩa tử này của hắn
cái gì cũng tốt, nhưng suy nghĩ lại rất đơn giản, chuyện này mặc kệ chân tướng ra sao, trước phải đem Bạch Vũ tìm ra mới được.
Sa Hoằng đành phải phong tỏa Vương thành, mang theo Cấm vệ quân khắp nơi điều tra.
Bạch Vũ bị người khắp nơi tìm kiếm lúc này vẫn còn đang làm tổ ở trong lồng
ngực Dạ Quân Mạc, vặn vẹo thân thể đang nóng lên, vịn chặt lấy Dạ Quân
Mạc không buông. Dạ Quân Mạc thật sâu cảm thấy hắn đang tự tìm khổ, bất
đắc dĩ ôm Bạch Vũ ngâm mình ở trong băng trì.
Nước ao lạnh lẽo
làm cho Bạch Vũ thoải mái hơn, cả người ở trong nước nhẹ nhàng bay bổng, chợt đi vào giấc mộng, trở về giấc mộng lần trước ở cái sơn động kia.
Dạ Quân Mạc đứng ở đối diện nàng, một bàn tay bị giữ lại, con ngươi hàn tinh lạnh lùng nhìn nàng.
Bạch Vũ bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất, “Ngươi bổ nhào về phía trước để làm gì? Khó trách cô cô nói nam nhân đều là sắc quỷ!”
Dạ Quân Mạc khuôn mặt lạnh lùng hiện lên châm chọc, “Biết còn dám để cho
ta ở cùng với ngươi, ngươi không phải gặp những người khác cũng tùy tiện như vậy?”
”Mới không có! Ta chỉ yêu cầu ngươi theo bồi ta. Người khác có nghĩ đến, ta cũng không cần đâu!” Bạch Vũ đúng lý hợp tình phản bác.
”Vì cái gì?”
”Bởi vì bọn họ rất xấu .”
Dạ Quân Mạc: “. . . . . .”
Bạch Vũ bỏ lại Dạ Quân Mạc, trở về cung điện, thẳng đến buổi tối mới lén lút lại đây, nấu một chén thuốc chữa thương cho Dạ Quân Mạc, “Thượng Quan
Vân Trần ca ca còn chưa có buông tha đâu, vẫn còn đi khắp nơi tìm ngươi, ngươi rốt cuộc là có thân phận gì, có thể khiến cho hắn tìm lâu như
vậy?”
Dạ Quân Mạc trầm mặc.
Bạch Vũ cũng không trông cậy vào hắn trả lời, sau khi nhìn thấy hắn uống thuốc xong, bổ nhào về phía quần áo của hắn.
”Ngươi làm cái gì?” Dạ Quân Mạc lạnh nhạt nhìn nàng.
”Bôi dược lên cho ngươi, thương thế của ngươi nghiêm trọng như vậy, chỉ uống thang dược thì làm sao mà đủ? Còn phải thoa ngoài da.”
Gân xanh trên trán Dạ Quân Mạc không tự giác nhảy lên vài cái, “Ta tự mình làm.”
”Nhưng phía sau lưng ngươi cũng không với tới được.” Bạch Vũ không đợi Dạ Quân Mạc phản kháng, thuần thục cắt áo choàng của hắn, thấy thân thể Dạ Quân Mạc che kín đầy miệng vết thương.
Có vết thương mới, vết thương cũ, còn có vết thương cũ kỹ đã hơn mười năm.
Dạ Quân Mạc chỉ mới là một thiếu niên, vết thương cũ kỹ này có thể là lúc
hắn còn là đứa nhỏ lưu lại, vết sẹo rất nhiều, phần lớn đều là vết
thương do roi da cùng que hàn nóng cháy lưu lại.
Thế nhưng hạ độc thủ với một đứa nhỏ, người nào nhẫn tâm như vậy?
Bạch Vũ trong lòng không hiểu vì sao lại tê rần, ngón tay nhẹ nhàng sờ qua những vết thương cũ kỹ này, “Đau không?”
Dạ Quân Mạc trong đôi mắt hiện lên một tia mê mang. Đau không? Chưa từng
có người hỏi qua hắn đau không, hắn từ lúc còn nhỏ liền nhận sứ mệnh tạo lập gia tộc, hắn kế thừa lực lượng người khác tha thiết ước mơ, hắn
được định trở thành vương giả cao cao tại thượng, nhưng chưa ai từng hỏi qua hắn nghĩ như thế nào.
Độ ấm trên đầu ngón tay Bạch Vũ như
một dòng nước ấm, lặng yên không một tiếng động tiến vào trái tim đích
lạnh băng cứng rắn của hắn.
Bạch Vũ tay chân nhẹ nhàng rắc thuốc bột lên miệng vết thương của hắn, “Sẽ đau đó, ngươi kiên nhẫn một chút.”
Dạ Quân Mạc nhắm mắt lại, trầm mặc không phát ra một tia âm thanh.