Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 127: Chương 127: Giao Đấu Với Bắc La, Thịnh Nộ (3)




Edit:V.O

Bạch Vũ không nói được một lời, gọi ra tiểu Thanh. Tiểu Thanh cảm nhận được Bạch Vũ phẫn nộ, Hỏa Diễm cả người tăng vọt, sát khí lạnh thấu xương khiến cho quanh thân nhấc lên cuồng phong gào thét.

”Đây là Triệu hoán thú của ngươi, nhỏ như vậy, còn không bằng một con gà nướng. . . . . . A ——” Bách Lý Vân Diễm kiều mỵ châm chọc, lời còn chưa nói hết, tiểu Thanh đã phun ra một đoàn Hỏa Diễm đỏ ập xuống.

Bách Lý Vân Diễm cuống quít rời khỏi cách đó trăm mét, Qủy Hỏa Hồng Dứu của nàng ta chui vào trong ngọn lửa, lao thẳng tới chỗ Bạch Vũ, Linh thuật bị động của nó có thể tránh được thương tổn rất mạnh của các loại Hỏa Diễm. Tiểu Thanh phi thân tiến lên, trực tiếp dùng móng vuốt sắc bén cùng Qủy Hỏa Hồng Dứu cào xé.

Bạch Vũ không để ý Quỷ Hỏa Hồng Dứu, đuổi theo Bách Lý Vân Diễm dồn sức mà đánh. Nàng lẩn tránh Qủy Hỏa Bách Lý Vân Diễm chém ra, nháy mắt tới gần trước người Bách Lý Vân Diễm, đánh một bạt tai lên mặt nàng ta.

Bách Lý Vân Diễm mắt nổ đom đóm ngay tại chỗ, “Ngươi, ngươi dám đánh vào mặt ta!”

Nàng ta đường đường là tiểu thư Tướng quân, ngay cả cha nàng ta cũng chưa từng đánh nàng ta một cái tát, hôm nay Bạch Vũ dám ở trước mặt mọi người đánh nàng ta, một loại cảm giác nhục nhã dâng lên trong lòng, Bách Lý Vân Diễm phẫn nộ muốn xé nát mặt Bạch Vũ.

Nhưng trên mặt lại truyền đến một cỗ đau đớn kịch liệt, đau đến mức nàng ta đột ngột ngã xuống mặt đất, lấy tay lau một chút, trên tay toàn là máu tươi cùng mủ dịch màu xanh vàng, mới sờ một cái liền rơi xuống một tầng da, nhìn qua khiến người ta buồn nôn.

”A! Ngươi đã làm cái gì?” Bách Lý Vân Diễm thê lương kêu to, không dám tưởng tượng mặt của nàng ta bây giờ là bộ dạng gì.

Đau nhức trên mặt nàng ta không ngừng lan tràn, từ hai má đến cái mũi, lan rộng ra đến cổ, cho đến toàn thân. Linh mạch của nàng ta cũng bắt đầu bị tổn thương, đã không còn linh khí để chống đỡ, Qủy Hỏa Hồng Dứu cũng bị bức trở lại linh mạch.

Mọi người vây xem thấy Bách Lý Vân Diễm huyết nhục không ngừng bị ăn mòn, khuôn mặt nháy mắt vỡ nát, lộ ra xương trắng dày đặc, sợ tới mức toàn bộ lui về phía sau.

”Tiện nhân! Ngươi dám hạ độc, mau giao giải dược ra đây!” Bách Lý Uy kích động vọt vào giữa đài.

Bạch Vũ mắt lạnh nhìn Bách Lý Vân Diễm hấp hối, khinh miệt câu môi, “Bách Lý tướng quân vọt lên đài, là muốn thay Bách Lý Vân Diễm nhận thua hay sao?”

Bách Lý Uy sửng sốt, trái tim bị nắm chặt, bất đắc dĩ đáp: “Đúng, nó nhận thua, mau giao giải dược ra đây!”

”Ngượng ngùng, độc ta đã hạ, nhưng với ngươi ta sẽ không giải.”

Phốc ——

Viêm Hạo Thiên trực tiếp cười phun, đây rõ ràng là trả thù vừa rồi Bách Lý Vân Diễm cố ý làm bỏng Sa Hoằng.

”Cha, cứu con, cứu cứu con, nữ nhi đau quá. . . . . .” Bách Lý Vân Diễm bổ nhào về phía Bách Lý Uy cầu cứu, Bách Lý Uy cuống quýt tự tay đi đỡ nàng ta, “Không sao đâu, cha nhất định giúp con giải độc.”

”Bách Lý tướng quân, ta khuyên ngươi không nên đụng vào nàng ta, độc này dính vào một chút cũng sẽ lây lan, ngươi không thấy nó vẫn còn đang khuếch tán sao?” Bạch Vũ hảo tâm nói. Độc này nàng dùng Thanh Trúc cùng Thiên Nhật Vô Hồn mà Dạ Quân Mạc cho nàng phối chế ra, ngoại trừ nàng cam đoan trên Vân Vũ Thần Châu không có người có thể giải.

Bách Lý Uy đang vươn tay ra nhất thời cứng ngắc tại chỗ, trong mắt có thể phun ra lửa,“Bạch Vũ! Nó đã nhận thua, ngươi còn muốn thế nào? !”

”Chẳng sao cả, nhận thua thì mau chóng lăn xuống đi, ta còn muốn tiếp tục tỷ thí.”

“Ngươi làm càn!” Bách Lý Uy nổi trận lôi đình, một chưởng đập về phía Bạch Vũ.

Bạch Vũ sớm đã có chuẩn bị, thân hình nhanh chóng thối lui. Đông thúc ngăn đón, rất không khách khí đánh một chưởng trở lại cho Bách Lý Uy, “Bắc La đây là nổi điên cái gì, đánh tiểu nhân (người nhỏ tuổi), kẻ già báo oán? Thua không dậy nổi cũng đừng làm mất thể diện, vẫn còn chưa chấp nhận kết cục sao.”

Bách Lý Uy thở hổn hển, không còn cách nào hướng Vô Trần Cung cầu cứu, “Vô Trần Cung chủ, chúng ta nhận thua, tại sao Đông Nhạc vẫn không chịu đưa giải dược? !”

”Tự mình giải quyết.” Dạ Quân Mạc lạnh như băng mở miệng, câu nói đầu tiên chặn lại lời nói của Bách Lý Uy.

Bách Lý Uy bị nghẹn, một câu cũng không nói nên lời, nhìn hướng hai trưởng lão cầu cứu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.