Ám Lân vung tay thành một đường kết giới, bao trọn cả tẩm cung lại, bảo đảm cả tòa cung điện đều bị phong tỏa, mới chắp tay ra sau lưng rời đi.
Dạ Mộ Bạch nhìn bóng lưng tiêu sái của Ám Lân, một lúc cũng không biết nói gì.
Gần đầy mỗi ngày nhóm Dạ Vương thường đến tìm Mộ Bạch, đối xử với hắn rất ân cần, hắn chỉ cảm thấy đều là trưởng bối, hơn nữa còn là trụ cột của Ám Dạ Đế Quốc, sau này cũng phải tiếp xúc, cũng ngại đuổi bọn họ đi.
Ám Lân là đang khuyên hắn, không phải nhóm Dạ Vương đối xử nhiệt tình với hắn, hắn ở chung cùng nhóm Dạ Vương chỉ uổng phí thời gian, hắn hoàn toàn không ép được bọn họ sao?
“Bây giờ là như thế, nếu sau này ta lớn lên, có thực lực giống như cha, còn không ép được bọn họ sao?” Dạ Mộ Bạch tự lẩm bẩm, trong đối mắt tím thâm thúy thoáng hiện lên ngạo nghễ, khóe miệng nhếch lên độ cong tự tin.
“Ca ca... chúng ta đã bị nhốt, phải làm sao bây giờ?” Mộ Vũ tội nghiệp kéo tay áo hắn, đôi mắt to sáng ngời nén nước mắt, khiến người thấy cực kỳ đau lòng. Tuy rằng Mộ Vũ còn nhỏ, nhưng đã kế thừa dung nhan tuyệt thế của mẹ nàng, hiển nhiên đã là một nửa mỹ nhân.
Nhất thời Mộ Bạch cũng cúi đầu, bình nứt không sợ bể (ý nói có khuyết điểm, sai lầm hoặc sau khi suy sụp thì bỏ mặc, không thèm sửa lại hoặc ngược lại cố ý đi về hướng tệ hơn) nói: “Nhốt thì nhốt đi, dù sao cũng không phải chưa từng bị nhốt.”
Có một muội muội nghịch ngợm, thích gây sự ở đây, luôn bị nhốt cũng thật sự rất bình thường.
“Nhưng Mộ Vũ không muốn bị nhốt, Mộ Vũ muốn dẫn Tiểu Hồ đi chơi.” Mộ Vũ cúi đầu, ôm một con hồ ly lông xù màu vàng rực rỡ trong lòng.
Lúc nàng và Mộ Bạch bốn tuổi, còn chưa biết tu luyện đã tự nhiên trở thành Triệu Hoán Sư, mỗi người đều có được một con Triệu hoán thú, thiên phú như vậy quả thực hẳn sẽ bị ông trời ghen ghét, khiến tất cả mọi người ở Ám Dạ Đế Quốc nghe được tin này không ngừng đỏ mắt.
Mộ Vũ triệu hoán được một con Linh Lung Kim Hồ hệ Kim ánh vàng rực rỡ, còn lại Mộ Bạch là đạt được một con Hắc Ám Ma Long hệ Hỏa.
“Còn không phải trách muội, tùy tiện nói lung tung.” Mộ Bạch rất buồn bực trợn mắt.
Mộ Vũ bĩu môi, kéo ống tay áo Mộ Bạch: “Không phải người ta cố ý. Ca ca, dẫn muội đi chơi, bây giờ Tiểu Hồ đã muốn đi chơi.”
“Muội làm cho nó lên tới cấp 3, là tự nhiên có thể ra ngoài.”
Hai con Triệu hoán thú đều đã được bồi dưỡng đến cấp 2, thăng lên cấp 3 cũng nhanh. Chỉ là hai tiểu gia hỏa còn nhỏ, đều ở tuổi thích chơi, không hề thích tu luyện buồn tẻ, ngưng tụ linh lực tương đối chậm, mới luôn luôn không làm cho hai Triệu hoán thú thăng cấp.
Nếu bọn họ muốn, năm sáu ngày là có thể làm cho Triệu hoán thú lên tới cấp 3.
Mộ Vũ vuốt hồ ly của bản thân, đáng yêu cọ ca ca: “Nhưng Mộ Vũ không muốn đợi, bây giờ chúng ta ra ngoài đi, không có ai phát hiện chúng ta, là chúng ta có thể đi ra khỏi thành chơi rồi.”
Mộ Bạch nhìn đôi mắt to linh lợi của muội muội nhà mình, khóe miệng run rẩy.
Hắn biết muội muội sẽ không thành thật ở một chỗ, tâm tư thanh khiết khôn ngoan và bồ ngoài đáng yêu đơn thuần của nàng tương phản, luôn có thể nghĩ ra một đống phương pháp, bây giờ lại muốn ra khỏi thành chơi!
“Nhưng Ám Lân thúc thúc khóa cung điện lại rồi.” Bộ dạng Dạ Mộ Bạch bất lực.
“Không sao. Tuy rằng linh khí của Ám Lân thúc thúc lợi hại, nhưng kết giới thúc ấy dùng rất đơn giản, là khế ước phong bế cấp thấp nhất.” Dạ Mộ Vũ nháy mắt nói.
Nháy mắt Dạ Mộ Bạch đã hiểu, bọn họ tùy tiện đọc sách trong thư khố của Đế Quốc, về mặt tu luyện hắn và muội muội đều có thứ mà bản thân thích. Hắn thích độc thuật và y thuật, mà muội muội thích khế ước.
Thậm chí Linh Lung Kim Hồ của Mộ Vũ, học tập linh thuật bị động chính là có thể lấy linh khí của bản thân để bày khế ước trận, dễ dàng nhìn thấu bản chất của khế ước.