Trang Nô bĩu môi, người trêu chọc làm cho người ta nóng nảy, vẫn còn không cho phép người ta phát hỏa sao? Đế Vương cũng biết phát cáu, người bắt mất nữ nhân người ta yêu thương, rõ ràng là trở mặt, ai còn có thể từ từ nói chuyện với người?
“Nhưng cũng không sao, chỉ cần có thể giết Dạ Quân Mạc, tổn thất một Đại Lục Thanh Mộc thì tính là gì?” Bỗng Mộc Thiên Tịch cười, nụ cười ráng rỡ như hoa đào, nếu không để ý sát ý trong mắt hắn, quả thật trông giống như một vị công tử tao nhã.
“Đi thôi, đi xem Bạch Vũ, nghênh đón Dạ Quân Mạc thì sao có thể không có nàng ta được.” Mộc Thiên Tịch dẫn Trang Nô đi tới chỗ giam giữ Bạch Vũ.
Bạch Vũ đang lần mò cửa, cân nhắc có nên để cho Tiểu Thanh nổ tung nó hay không, nhân cơ hội chạy đi.
Nếu thật sự như Mộc Thiên Tịch nói, Dạ Quân Mạc đã tới cứu nàng, có lẽ cũng sắp đến trong khoảng hai ngày này, bây giờ là thời cơ chạy trốn tốt nhất của nàng.
Nhưng cân nhắc đến việc thực lực của Mộc Thiên Tịch sâu hơn nàng, cho dù nàng chạy rất nhanh cũng sẽ bị bắt trở về, nói không chừng còn bị thương nặng hơn bây giờ, trong lúc mấu chốt này, nàng vẫn không nên tính toán mạo hiểm.
Cho dù muốn làm chuyện gì, nàng cũng muốn dùng cách cực kỳ an toàn.
Két... - -
Cửa chính bị một đá của Mộc Thiên Tịch đá văng. Bạch Vũ không che dấu chán ghét trong mắt chút nào: “Lại tới đây làm gì? Tới khoe với ta ngươi đã đánh bại Dạ Quân Mạc sao?”
“Vẫn chưa, nhưng... nhanh thôi.” Mộc Thiên Tịch dùng sức bắt lấy cằm Bạch Vũ: “Hôm nay, Dạ Quân Mạc sẽ đến chỗ ta, trong phần đại lễ ta chuẩn bị cho hắn cũng không thể thiếu ngươi.”
Hắn dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Bạch Vũ từ trên xuống dưới: “Bộ dạng bây giờ của ngươi đúng là khó coi, không bằng ta tự mình giúp ngươi tắm rửa thay quần áo, đổi một bộ quần áo, bảo đảm khiến hắn không bỏ ngươi.”
Hắn nói xong, bàn tay to đã phủ lên áo Bạch Vũ.
Ánh mắt Bạch Vũ biến đổi, nhấc tay lên tát một cái: “Ngươi vô sỉ!”
Nửa gương mặt của Mộc Thiên Tịch sưng đỏ lên trong nháy mắt, một dấu năm ngón tay in rõ ràng ở trên mặt hắn.
Mộc Thiên Tịch nổi điên, trở tay quăng một bạt tai lên mặt Bạch Vũ. Bạch Vũ ngã trên mặt đất, khóe môi chảy ra vết máu đỏ sẫm, nhìn rất đáng thương.
“Dẫn nàng ta xuống cho ta, tắm rửa thay quần áo.”
“Vâng.”
Bạch Vũ bị hai lão cô cô cao to lực lưỡng nắm lên giống như con gà con đưa đi tắm, thùng tắm được rải rất nhiều hoa hồng, tất cả nổi đầy lên mặt nước, mùi hương xộc vào mũi, nồng nặc hơn hương nhang đốt lúc bình thường.
Sau khi tắm rửa xong, lại có hai nữ tử lấy ra cho nàng một bộ váy gấm màu đỏ chói lộng lẫy, màu sắc đỏ tươi, như giá y (áo cưới cổ đại) rực rỡ động lòng người, mặc lên người, một mùi hương hoa hồng xộc vào mũi.
Bạch Vũ cũng hết chỗ nói, Mộc Thiên Tịch thích hoa hồng đến mức nào vậy?
Hương nhang là mùi hoa hồng, hoa tắm cũng là hoa hồng, ngay cả trên quần áo cũng phải xông mùi hoa hồng.
Chẳng lẽ hắn không biết mùi hoa quá nồng làm cho người ta rất không thoải mái sao?
Mặc quần áo tử tế, hai nữ tử tỉ mỉ trang điểm cho Bạch Vũ, trang điểm cho nàng vô cùng xinh đẹp như là tân nương. Nếu không phải ở Vực Thanh Trần, Bạch Vũ cũng sẽ cho rằng hôm nay nàng phải lập gia đình.
Đương nhiên, không phải Mộc Thiên Tịch chuẩn bị để cho nàng lập gia đình, mà vốn định dùng nàng làm mồi dụ.
Nàng ăn mặc xinh xắn đẹp đẽ, lại bị cột vào giá gỗ trên đài cao.
Bạch Vũ bĩu môi, nhìn hoàn cảnh chung quanh. Dưới đài cao, là một mảnh đất trống, chung quanh là cánh rừng lớn tươi tốt. Gió lạnh thổi qua, cây cối phát ra tiếng vang xào xạc, trong lá cây lắc lư có bóng người mai phục lúc ẩn lúc hiện.
Không khí tỏa ra cảm giác ép bức nói không nên lời, Bạch Vũ vừa tiến đến cũng cảm giác được vùng không gian này không đúng, chắc chắn Mộc Thiên Tịch dùng khế ước không gian để nắm cả khu vực này trong tay.