Lời này vừa được nói ra, các vị Trưởng lão đều cả kinh, thiếu chút đã nhảy dựng lên. Đời trước, Bạch Phong đứng đầu Thần Điện lại bị người hại chết? Không phải nói là nàng khó sinh mà chết sao? Chẳng lẽ không phải ngoài ý muốn, mà là do người làm ra?
Bỗng chốc Tề trưởng lão nghĩ tới, có vẻ như người đỡ đẻ cho Bạch Phong lúc đó là Ngọc Phi Hoa, quả nhiên đúng là bà ta động tay động chân?
Lúc đó, mọi người Thần Điện đều biết Bạch Phong sắp sinh hài tử, nên tự mình vây quanh Thần Điện đến giọt nước cũng không lọt, đứng ở bên ngoài tha thiết chờ mong hài tử ra đời, những lão nhân bọn họ cũng căng thẳng không dám bỏ đi. Gần như tất cả cao thủ Sáng Thế Thần Điện đều gấp gáp trở về, chỉ vì nghênh đón tiểu công chúa ra đời.
Kết quả Ngọc Phi Hoa lại dám to gan lớn mật, lại hại chết Bạch Phong dưới mí mắt của một đám Vương Giả, Đại Đế bọn họ hả? Bọn họ có bao nhiêu vô dụng đây?
Lúc này lại cảm thấy một mình Ngọc Phi Hoa không thể làm được, chắc chắn sau lưng bà ta là Ngọc gia và Thượng Quan gia!
“Đồ hỗn trướng! Ngươi lại dám xuống tay với Bạch điện chủ, ngươi muốn chết!” Lý trưởng lão đứng dậy, nổi giận đá một đá lên người Ngọc Phi Hoa.
Ngọc Phi Hoa kêu thảm một tiếng, nháy mắt gãy hai căn xương sườn.
Trong lòng Lý trưởng lão bi phẫn (đau thương căm giận), lúc đó ông là Y Sư trị liệu cho Bạch Phong, nhưng lúc ông đi vào, Bạch Phong đã sớm không còn hơi thở, thân thể cũng đã lạnh rồi.
Không thể cứu sống Bạch Phong là tiếc nuối cả đời của ông, bây giờ ông mới biết được, thì ra không phải y thuật của ông không thông thạo, mà là những người này hoàn toàn không cho ông cơ hội đi cứu, Bạch Phong sống sờ sờ bị người hại chết.
“Ngươi, ngươi dám đánh ta? Không có chút xíu chứng cớ nào, chỉ dựa vào câu nói của nàng ta đã nói là ta làm? Vu hãm như vậy cũng quá qua loa, ngươi dám giết ta mà không có bằng chứng sao? Ta là di nãi nãi của ngươi, động đến ta, đừng nói người Ngọc gia sẽ không tha cho ngươi, người trong thiên hạ cũng sẽ mắng ngươi máu chó đầy đầu. Cái gì mà tiểu công chúa Sáng Thế Thần Điện, hoàn toàn là một nha đầu vô tri trong mắt không có trưởng bối!” Ngọc Phi Hoa nghiến răng nghiến lợi, máu tươi từ miệng phun trào ra, vẩy ra đầy đất.
Bạch Vũ lạnh lùng nhìn bà ta: “Ngươi vẫn chưa có giá trị lớn như vậy, bảo ta cố ý vu hãm. Có phải ngươi cho rằng những người biết chuyện lúc đó đã chết? Ta sẽ không có chứng cớ vậy hả?”
Nụ cười của Ngọc Phi Hoa cứng đờ, lạnh lẽo tự nhiên sinh ra từ đáy lòng: “Ta chưa từng làm, sao ngươi có thể có chứng cớ?”
“Chưa từng làm! Da mặt của ngươi đúng là dày hơn tường thành. Lúc đó ngoại trừ ngươi ra, vẫn còn có vài thị nữ, trong các nàng còn có người có chút lương tâm.”
“Các nàng? Không phải các nàng đều đã chết sao? Có lương tâm thì thế nào? Còn không phải đều là người chết! Nương ngươi cũng đã chết, ngươi còn nắm chặt không bỏ?” Đồng tử Ngọc Phi Hoa co rụt lại, hung dữ rống giận.
“Ta muốn nắm chặt không bỏ! Tất cả những người từng làm bà bị thương đều phải trả giá thật nhiều!” Bạch Vũ xách cổ áo Ngọc Phi Hoa lên: “Ngươi nghĩ rằng ta đối phó ngươi còn cần chứng cớ gì? Ta muốn ngươi chết, ngươi có thể làm gì?”
Xẹt - -
Lưỡi dao khí sắc bén cắt đứt tĩnh mạch tứ chi của Ngọc Phi Hoa, cắt đứt động mạch chủ trên chân, trên cánh tay bà ta.
Bà ta ngã trên mặt đất, máu tươi phun ra mãnh liệt như vòi rồng, máu đỏ sẫm chảy xuôi xuống đất, thoạt nhìn thấy ghê người.
Thân thể Ngọc Phi Hoa lạnh lẽo, rốt cuộc cảm thấy sợ hãi, Bạch Vũ thật sự muốn giết bà ta! Không hề kiêng dè Ngọc gia, không quan tâm đến mặt mũi Tam thiếu gia Ngọc gia, hiển nhiên Bạch Vũ đã biết được nguyên nhân mẫu thân nàng chết rồi.
Bạch Vũ muốn bà ta cũng mất quá nhiều máu giống như vậy, hết máu mà chết!
“Không, ngươi không thể làm như vậy, ta là người Ngọc gia, ta là di mẫu của cha ngươi...” Giọng Ngọc Phi Hoa phát run, hô to.