Bạch Vũ có loại cảm giác bị âm mưu quỷ kế vòng quanh, ngươi ở lại giúp một tay, tại sao ta lại cảm thấy càng không yên tâm?
“Khánh Công Yến vào lúc nào?” Bạch Vũ hỏi.
“Mười ngày sau, khi đó vết thương của muội cũng gần khôi phục, có thể tham gia yến hội. Lần yến hội này chính là làm thay muội, muội không tham gia sẽ không có ý nghĩa.” Tô Lăng Dung che mặt cười khẽ, đôi mắt trong suốt chợt lóe lên một chút âm ngoan rồi biến mất.
“Là sao? Ha ha ——” dù sao vẫn cảm thấy kỳ lạ ở chỗ nào đó.
“Khởi bẩm Vực Chủ, Thánh Quân đã phái sứ giả đến rồi.” Một gã đệ tử đi vào bẩm báo, Tử Như đứng nghiêm ở một bên vẫn không lên tiếng phất tay một cái: “Biết rồi, Vực Chủ bị thương, không thể chuyển động, trước cứ mời hắn nghỉ ngơi ở phòng khách một chút.”
“Vâng.”
“Muội xem, Thánh Quân đã phái người đến nhanh như vậy, nhất định là muốn thưởng cho muội. Không bằng cứ để tỷ thay muội đi tiếp kiến sứ giả đi?” Nét mặt Tô Lăng Dung cười tươi như hoa, móng tay giấu dưới ống tay áo lại sắp móc rách lòng bàn tay.
Lúc nàng ta hao hết thiên tân vạn khổ bảo vệ Vực Thanh Linh, Thánh Quân lại chưa từng phái bất luận người nào tới đây, không phải Bạch Vũ chỉ dùng một chút đánh cược khôn vặt để đầu cơ trục lợi giành được Vực Thanh Phong sao?
Chẳng lẽ cũng bởi vì như vậy, chiến công nàng ta trông coi Vực Thanh Linh cũng bị gạt bỏ toàn bộ sao? Nàng ta muốn nhìn Thánh Quân sẽ thưởng cho Bạch Vũ những thứ gì.
“Không cần, trực tiếp gọi vào là được.” Bạch Vũ khoát khoát tay.
“Muội nằm ở trên giường gặp người cũng không tốt đúng không? Hay là để tỷ đi...” Không đợi Tô Lăng Dung nói xong, sứ giả đã tiến vào.
Điều làm người ta không nghĩ tới chính là, sứ giả Dạ Quân Mạc phái tới lại là Ám Ưng.
Ám Ưng liếc mắt nhìn thấy Tô Lăng Dung ngồi ở mép giường, lập tức nhíu mày: “Tại sao Tô tiểu thư lại ở đây?”
Sắc mặt Tô Lăng Dung trắng nhợt, vội vàng đứng dậy: “Ta nghe nói Bạch Vũ bị thương, tới thăm muội ấy một chút...”
Nàng ta đã đồng ý với Thánh Quân cố gắng đừng chướng mắt ở trước mặt Bạch Vũ, bây giờ lại bị Ám Ưng bắt tại trận, nếu Ám Ưng trở về nói cho Thánh Quân biết, Thánh Quân sẽ thấy nàng ta là người thế nào? Sẽ cảm thấy lời nhận tội của nàng ta chỉ là diễn trò sao?
Trong lòng nàng dâng lên tức giận nói không rõ, tại sao Thánh Quân lại nhìn trúng Bạch Vũ, ngay cả sứ giả phái tới cũng là người tâm phúc!
Ám Ưng nhìn nàng ta một cái thật sâu, không nói thêm gì nữa, giao một phong thư lên tay Bạch Vũ: “Bạch Vũ Vực Chủ, đây là thứ Thánh Quân đưa cho người, Thánh Quân bảo ta nhất định phải tự mình giao vào trong tay người.”
Mặt Bạch Vũ tràn đầy tò mò nhận lấy phong thư, hình như đây là lần đầu tiên Dạ Quân Mạc viết thư cho nàng, không biết Dạ Quân Mạc sẽ viết cái gì.
Nàng mở phong thư ra, nhất thời sắc mặt tối đen, phía trên viết hai chữ: Hồi tín (thư hồi âm)!
Hồi cái đầu quỷ ngươi! Cái gì không viết lại viết chữ hồi cho ta để làm gì?
Tô Lăng Dung thấy thoáng chốc sắc mặt Bạch Vũ biến thành màu đen, nhất thời vui mừng trong lòng: “Bạch Vũ muội muội, thế nào rồi? Thánh Quân viết lời gì khiển trách sao?”
“Không, hắn bị động kinh!” Bạch Vũ lý sự.
Tô Lăng Dung ngạc nhiên: “Bạch Vũ muội muội, sao muội dám nói Thánh Quân như vậy? Đây chính là đại bất kính, nếu để cho Thánh Quân nghe được...”
Nàng ta vừa nói vừa nhìn về phía Ám Ưng, lại thấy Ám Ưng luôn luôn bảo vệ Thánh Quân ở bất kỳ nơi đâu lại không có phản ứng gì.
Hắn có thể nói Bạch Vũ chỉ nói một câu động kinh được coi là đã rất tốt rồi không? Hắn còn tận mắt nhìn thấy Bạch Vũ cắn Thánh Quân đó.
“Ngươi chờ ta một chút, để ta hỏi Dạ Quân Mạc.” Bạch Vũ nói với Ám Ưng.
Tô Lăng Dung càng thêm khiếp sợ: “Muội có thể truyền âm ngàn dặm với Thánh Quân sao?”
“Đúng, thì thế nào?”
Thế nào? Cả Ám Dạ Đế Quốc, người có thể truyền âm ngàn dặm với Thánh Quân chỉ có năm vị Vương và bốn Đại thị vệ của hắn. Ngay cả Tô Lăng Dung cũng không có tư cách, Bạch Vũ lại dễ dàng có được tư cách, nhìn bộ dạng của Bạch Vũ cũng hoàn toàn không biết tư cách này có bao nhiêu quý hiếm.