Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 352: Chương 352: Khánh Công Yến (6)




Tử Như cũng không tiện từ chối, bị Công Tôn Ưởng lôi kéo đi uống rượu.

Bạch Vũ ngồi ở phía trên, nhìn mọi người tùy ý khoa trương, tâm tình cũng rất tốt.

Lúc này, Phục Mãn đứng dậy bẩm báo: “Khởi bẩm Vực Chủ, Từ Vực Chủ Vực Thanh Vũ, Tướng Quân Vạn Thành Tùng, cùng với các vị Trưởng lão cũng tặng quà tới, vực chủ có muốn nhìn một chút hay không?”

“Có quà tặng sao?” Ánh mắt Bạch Vũ sáng lên, chuyện thu lễ vật là chuyện vui vẻ nhất: “Để cho bọn họ dâng lên đi.”

“Vâng.” Phục Mãn vui tươi hớn hở vỗ vỗ tay, đã nhìn thấy một hàng người tiến lên, cung kính bưng một cái khay, đánh thứ tự lễ vật đưa lên.

“Lễ vật Tướng quân Vạn Thành Tùng tặng hai quả Mộc Linh Quả ngàn năm, chúc mừng Vực Thanh Linh mở rộng biên giới.”

“Ba vị Trưởng lão Vực Thanh Vũ tặng một gốc Thường Thanh Đằng 3000 năm, chúc mừng Vực Chủ kiến công lập nghiệp (tạo dựng được sự nghiệp).”

“Tư Vực Chủ Vực Thanh Vũ tặng một lọ Tẩy Linh Quy Nghiên Thủy, một gốc Tẩy Độc Thảo 3000 năm, chúc mừng Bạch Vũ ngươi đại hiển thần uy, tiêu diệt được Vực Thanh Phong!” Người tặng lễ vật cuối cùng cười hí hửng trực tiếp bưng lễ vật lên, đưa đến trước mặt Bạch Vũ.

Bạch Vũ nhìn lên, lại là Tư Minh: “Tại sao ngươi lại tự mình chạy tới tặng lễ?”

“Nhớ ngươi! Ta đã cầu xin cha ta rất lâu, ông ấy mới đồng ý để cho ta đi chuyến này đến.” Tư Minh cười híp mắt nhoài lên chỗ ngồi của nàng, giống như một con chó nhỏ đòi ăn xương, Bạch Vũ cũng có thể thấy cái đuôi đang lay động của hắn.

“Còn thiếu, không phải vì để có thể ra ngoài chơi, ngươi mới cầu xin cha ngươi sao?”

“Ai nói? Ta chỉ muốn gặp ngươi. Đồ vật cha ta tặng có lợi hại không? Là ta chọn, bảo đảm đè bẹp tất cả những thứ của người khác, thích không?” Tư Minh cười híp mắt hỏi.

Khóe miệng Bạch Vũ co rút, bảo bối quý giá như vậy, đương nhiên là thích.

Đồ của mấy vị ở Vực Thanh Vũ tặng tới cũng là đồ tốt. Nói đến hai gốc cây dược liệu 3000 năm kia, mỗi một gốc cây cũng phải hơn mấy ngàn tinh thể, Tư Vực Chủ tặng Tẩy Linh Quy Nguyên Thủy càng thêm bỏ vốn gốc.

Đó là thiên tài địa bảo có thể gặp nhưng không thể cầu, theo truyền thuyết có thể khiến cho Triệu Hoán Thú học tập được linh thuật chủ động mới.

Chẳng qua là Bạch Vũ từng nghe nói qua, không nghĩ tới trong tay Tư Vực Chủ lại có, còn hào phóng tặng cho nàng như vậy, mặc dù không biết đến lúc nào thì mới có thể sử dụng, nhưng nhân tình này thiếu quá nhiều.

“Khởi bẩm Bạch Vũ Vực Chủ, Thánh Quân tặng quà tới!” Một giọng nói hùng hậu như sấm rền từ ngoài cửa truyền đến, mang theo một tiếng cuồng phong, quét qua bữa tiệc.

Trong nháy mắt, Yến Tửu vô cùng náo nhiệt yên tĩnh lại, mọi người đồng loạt đứng dậy, nhìn về cửa trang viên, chỉ thấy một nam tử mặc thiết giáp màu đen trầm ổn đi tới, mỗi một bước dường như có sức lực ngàn quân.

Mọi người cũng hít một hơi khí lạnh, chẳng những Thánh Quân tặng lễ vật cho Bạch Vũ, còn phái cao thủ cấp bậc Linh Chủ tới! Quan trọng hơn là, người tới không nói đến để ban thưởng, mà là tặng lễ, đây chính là ông trời nhìn trúng!

Ly rượu trong tay Tô Lăng Dung rơi xuống bàn ‘ba’ một tiếng, cả khuôn mặt cũng xanh, gắt gao đè nén lửa giận gần như muốn phun ra từ trong mắt.

Đây rõ ràng là Thánh Quân đang tạo ra thế lực cho Bạch Vũ, mở rộng lực ảnh hưởng của nàng ở Ám Dạ Đế Quốc, đang bảo vệ và hộ tống nàng! Bạch Vũ có tài đức gì mà có thể được Thánh Quân quý trọng như vậy?

“Không biết Thánh Quân tặng thứ gì cho ta?” Bạch Vũ tò mò đi tới trước mặt hắn.

Nam tử áo đen lấy ra một hộp gỗ rất tinh xảo, nhẹ nhàng mở ra ở trước mặt Bạch Vũ.

Mọi người hai bên rướn dài cổ như hươu cao cổ, muốn xem rõ trong hộp gỗ đặt cái gì. Tô Lăng Dung cũng vô ý thức đứng lên, hận không thể vọt tới trước hộp gỗ, xem rốt cuộc Thánh Quân tặng cho Bạch Vũ cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.