Tháp Thiên Ky là tòa tháp hoàn toàn không thể gửi trân bảo, mà là một tòa dùng để ma (giày vò) luyện, kiến trúc trừng phạt đệ tử, cơ quan trong kiến trúc nhiều không kể xiết, mỗi khi đi qua một cửa có thể nhận được phần thưởng dày, nhưng một khi thất bại, không bỏ mạng ở nơi này, thì cũng sẽ bị nhốt chết ở trong này.
Nếu vào kiến trúc khép kín, đương nhiên sẽ có một chút chỉ dẫn, càng đến đỉnh tháp, càng có thể nhận được phần thưởng càng tốt, lại càng có khả năng xông ra khỏi Tháp Thiên Ky.
Đương nhiên những phần thưởng này đều là Thượng Quan Vân Trần bỏ vào, cho nên Bạch Vũ cũng không thể nào vừa mắt, nàng đã lấy toàn bộ những thứ nàng cần ở trong Bách Bảo Lâu, duy nhất khiến cho nàng cảm thấy hứng thú chính là đỉnh tháp.
Đỉnh Tháp Thiên Ky chính là chỗ trung tâm, hẳn là trái tim của Dạ Quân Mạc được đặt ở nơi đó.
Bạch Vũ đứng trong một mảnh sương mù, trên người khoác quần áo tàng hình, nàng phát hiện ra đám người Diệt vào đầu tiên, nàng lặng yên trốn trong góc, tìm cửa vào tiếp theo.
Đừng nhìn cửa thứ nhất này chỉ là một vùng sương mù, thật ra cũng không tốt lắm.
Trong một vùng trắng xoá, đều không thấy rõ những thứ cách thân ba thước, càng đừng nói tìm cửa vào gì đó, cửa vừa mới tiến vào cũng không còn có thể nhìn thấy nữa. Nếu không tìm thấy cửa ra, thì cả đời sẽ bị vây ở chỗ này.
Trong một vùng sương mù yên tĩnh, một vài tiếng lúc ẩn lúc hiện vang lên bên tai, tựa như ảo, tựa như thực, có loại cám dỗ nói không nên lời, giống như là Thiên Âm.
Bạch Vũ nghe thấy âm thanh tuyệt mĩ này, sương trắng trước mắt giống như hiện ra một mảnh rừng đào bay tán loạn, hoa đào dưới tàng cây, thảm cỏ xanh, Dạ Quân Mạc đang ngồi ở chỗ kia, chơi đùa với hai tiểu bao tử (trẻ con còn trong bọc) phấn điêu ngọc trác, nhìn thấy nàng, trên khuôn mặt tuấn mỹ vô song thoáng hiện lên nụ cười yêu nghiệt, vẫy tay với nàng.
Bạch Vũ không kiềm được muốn đi qua, một tiếng mèo kêu không hợp lúc vang lên trong đầu, nhất thời Bạch Vũ sợ run cả người, tỉnh táo lại.
Nơi này là Tháp Thiên Ky, ở đâu ra Dạ Quân Mạc? Ở đâu ra hài tử (trẻ con)? Nàng vừa bị âm thanh này mê hoặc.
Nàng lặng lẽ nhìn chằm chằm ảo giác ấm áp trước mắt, trong lòng hơi khó chịu. Thật hy vọng là thật, hai tiểu bao tử trắng nõn nà, đáng yêu làm cho người ta rất muốn tiến lên cắn một ngụm, không biết lúc nào nàng mới có thể có hai tiểu bao tử như vậy với Dạ Quân Mạc... A! Nàng đang nghĩ đến sinh hai tiểu bao tử với Dạ Quân Mạc sao?
Mặt Bạch Vũ bất giác đỏ lên.
Một nam tử bên cạnh từ từ đi đến, giống như cái xác không hồn tiến về phía trước. Bạch Vũ hoảng sợ, nhìn kỹ, thực ra là Phách.
Rõ ràng hắn ta đang rơi vào mê hoặc, đi sâu vào trong vùng sương mù.
“Phách, đứng lại!” Diệt thoát khỏi mê hoặc đầu tiên, vội vàng muốn giữ chặt Phách, lại không kịp, sẩy tay một cái, bóng dáng Phách đã chìm vào trong sương mù.
Bạch Vũ lặng lẽ cách xa Diệt, còn chưa đi được hai bước, liền nghe thấy một tiếng kêu cực kỳ thê lương, thảm thiết.
Máu đỏ tươi xua tan sương mù, người Phách đầy máu tươi ngã trên mặt đất, thân thể lại bị chém thành hai đoạn, máu đỏ sẫm ồ ồ chảy ra, nhuộm đỏ mặt đất, nhìn thấy ghê người.
Hễ là chỗ máu tươi chảy qua, sương mù tán đi, có thể nhìn thấy rõ ràng, đột nhiên áp đao khổng lồ nện xuống, chặt đứt Phách.
Hai người Diệt, Hồn hít vào một hơi khí lạnh, thất kinh muốn cứu Phách, nhưng Phách bị thương quá nặng, trừ khi có Thiên Linh vạn năm có thể khiến cho thân thể trùng sinh, chữa trị linh hồn trong truyền thuyết.
Thiên Linh là một loại thảo dược hiếm thấy hơn Hoàn Hồn Thảo, vạn năm lại càng không có thể có.
Lúc Ma và Sát cũng tỉnh táo lại, vội vàng chạy tới, Phách đã chết một cách bi thống.
Bốn người chỉ có thể trơ mắt nhìn một đồng bạn mất đi, sắc mặt ngưng trọng đến mức có thể nhỏ ra nước.