“Bọn họ chính là Cấm Vệ Quân của Bắc La, là người Tòng Nguyệt Cầm dẫn đến giết chúng ta, truy sát chúng ta rất nhiều ngày, người dẫn đầu là tên khốn kiếp gọi là Bách Lý Uy!” Nhạc Kỳ Nhân ăn Tẩy Độc Thảo đắng chát, chửi ầm lên.
“Bách Lý Uy? Ta nhớ rõ hình như hắn là đệ đệ của ngươi? Bách Lý trưởng lão. Quấy rối Đại hội săn bắn, chính là tội chết!” Thương trưởng lão lạnh như băng nhìn Bách Lý trưởng lão.
Rốt cục vẻ mặt bình tĩnh của Bách Lý trưởng lão cũng có một chút vết nứt: “Ta không biết nàng ta đang nói gì. Lời nói của một bên, làm sao có thể tin?”
“Ta chỉ tin tưởng những gì ta nhìn thấy, có phải lời nói của một bên hay không, ngươi và Tòng Nguyệt Cầm theo ta trở về gặp Cung chủ sẽ biết.” Một chút nể mặt Thương trưởng lão cũng không cho, hỏi Đỉnh chủ ở phía sau: “Đã bẩm báo Cung chủ chưa?”
Đỉnh chủ gật đầu: “Đã truyền âm ngàn dặm nói cho Cung chủ rồi.”
“Bách Lý trưởng lão, mời đi.” Thương trưởng lão đi đến bên cạnh bà ta, làm tư thế mời.
Bách Lý trưởng lão rất bình tĩnh, nhưng tay giấu dưới áo bào đã siết chặt phất trần.
Trở về? Bà ta còn có thể trở về sao? Lúc bà ta bị Thương trưởng lão phát hiện ra tay giết Bạch Vũ, cũng đã không còn đường lui.
Chỉ cần Cung chủ phái người điều tra cẩn thận tuyệt đối có thể biết tất cả những gì bà ta đã làm, an bài người tiến vào Cự Thú Chi Lâm, quấy rối Đại hội săn bắn, ám sát đệ tử, bất luận là cái nào, chỉ cần một điều cũng đủ để phán bà ta tội chết.
Bà ta không thể trở về!
Đột nhiên bà ta đánh một chưởng về phía Thương trưởng lão, Thương trưởng lão sớm đã có chuẩn bị, cũng cùng lúc vung lên một chưởng.
Chưởng phong va chạm, Thương trưởng lão hơi hơi lui về phía sau, Bách Lý trưởng lão mượn lực bay ra ngoài, đi qua bên người Tòng Nguyệt Cầm, tiện tay nhấc Tòng Nguyệt Cầm bị trọng thương dậy, mũi chân nhẹ ấn một chút, rất nhanh bóng dáng đã biến mất trong chỗ sâu bên trong rừng cây.
“Biết tránh không khỏi nên bỏ chạy sao? Vì tư lợi của bản thân, còn muốn sát hại đệ tử, căn bản không xứng làm trưởng lão! Đuổi theo, đừng để cho bà ta chạy thoát.” Thương trưởng lão tức giận mệnh lệnh.
“Vâng” Đỉnh chủ lập tức tung người đuổi theo, đồng thời thông tri tất cả Đỉnh chủ và trưởng lão phụ trách cứu viện bên trong Cự Thú Chi Lâm.
Thương trưởng lão nhìn về phía Bạch Vũ, vẻ mặt ôn hòa rất nhiều: “Biểu hiện của ngươi vô cùng tốt, Đại hội săn bắn còn chưa kết thúc, tiếp tục cố gắng.”
“Bách Lý trưởng lão đâu?” Bạch Vũ nhíu mày, ngươi có thể xác định bà ta sẽ không tới tìm ta gây phiền phức nữa chứ?
“Hiện tại chính bản thân bà ta khó bảo toàn, tuyệt đối sẽ không mạo hiểm ở lại trong Cự Thú Chi Lâm nữa. Về phần Tòng Nguyệt Cầm, nếu nàng ta đã rời theo, rất nhanh ngươi sẽ nghe được tin tức nàng ta bị xóa tên khỏi Đại hội.” Thương trưởng lão cười làm cho nàng yên tâm.
Bạch Vũ gật gật đầu, yên tâm không ít.
Vì để tránh nghi ngờ, Thương trưởng lão không nói thêm gì liền rời đi. Bạch Vũ kiểm tra thương thế cho ba người Nhạc Kỳ Nhân, mấy người đều xui xẻo bị trúng độc, cũng may Tẩy Độc Thảo có thể giải độc, nhưng cần một ít thời gian.
Mấy người lại quay lại sơn động để dưỡng thương, quả nhiên không lâu liền nghe được thông cáo của Vô Trần Cung từ trong Tử Kim Cầu truyền đến: Tòng Nguyệt Cầm phá hoại Đại hội săn bắn, ý đồ giết hại đồng môn, bị hủy bỏ tư cách dự thi Đại hội săn bắn.
Bạch Vũ liên hệ với đội ngũ của chính mình, mới biết được, trong khoảng thời gian này vẫn không liên hệ được với Bạch Vũ, bọn họ đều sốt ruột.
Trong khoảng thời gian này, gần như tất cả đội ngũ đều bắt đầu đánh cướp lẫn nhau. Bọn họ nghe theo lời của Bạch Vũ, mọi người tụ tập cùng nhau, gần như mỗi ngày đều gặp được đội ngũ khác, chiến đấu hơn mười lần, tạm thời vẫn chưa có thiệt hại.
Nhưng đội ngũ khác có thủ tịch đệ tử dẫn đội, bọn họ đánh không lại, chỉ có thể trốn, vài ngày này tức thì bị vây, đuổi, chặn đường, chỉ có thể trốn Đông trốn Tây.
“Bạch Vũ, ngươi nhanh tập hợp với bọn ta đi. Bọn ta chống đỡ không được lâu nữa, tuy rằng trong Tử Kim Cầu của bọn ta không có nhiều linh khí lắm, nhưng đã bị loại quá nhiều người, bất lợi đối với ngươi, dù sao cách lúc Đại hội kết thúc chỉ còn lại chưa tới một tháng.”