Dạ Quân Mạc im lặng. Thuận tiện? Cho nên kỳ thật là nuôi Tiểu Bạch thuận tiện chữa bệnh cho hắn? Địa vị của hắn ở trong lòng Bạch Vũ thấp như vậy? Không sánh bằng Bạch Tử Quỳnh cũng thôi, ngay cả Tiểu Bạch cũng không sánh bằng?
Cái này không thể được, phải có biện pháp tăng một chút địa vị của hắn ở trong cảm nhận của Bạch Vũ mới được. Qua nửa tháng nữa là lễ mừng năm mới, ở Vân Vũ Thần Châu trôi qua một năm sẽ có một ngày hội rất long trọng, hoa đăng treo đầy đường cả một tháng, không phải là hắn nên mang nàng đi ra ngoài chơi?
Bạch Vũ không biết nàng thuận miệng nói một câu làm cho Dạ Quân Mạc suy nghĩ nhiều như vậy.
Nàng quả thật muốn đến Cống Hiến Đường đổi đồ, 2000 cống hiến cất trong túi tiền chưa dùng chút nào. Nàng muốn tìm dược liệu có vẻ hiếm thấy cho Dạ Quân Mạc, cũng không biết có hay không, cho nên chỉ có thể là thuận tiện đi tìm vận may.
Kết quả vận may của nàng, hoặc là nói vận may của Dạ Quân Mạc thật đúng là không tệ, có hai loại dược liệu đặc biệt hiếm thấy chuyên môn dùng để khống chế linh khí, cường kiện linh mạch.
Ở Vương thành căn bản là không có bán, ở Cống Hiến Đường mỗi loại cũng chỉ có một gốc cây.
Bạch Vũ lập tức chỉ vào hai gốc cây dược liệu kia, “Đường chủ, cái này và cái kia có thể cho ta không?”
Đường chủ Cống Hiến Đường là một người hòa ái dễ gần - Bàn Tử, giống như đại chưởng quỹ của khách điếm, đối với ai cũng đều là vẻ mặt hòa khí.
Hắn biết bây giờ trong tay Bạch Vũ có hơn một ngàn cống hiến, híp mắt cười nói: “Ngươi thật đúng là thật tinh mắt, hai gốc cây này đều là dược liệu 700 năm hiếm thấy, hai cái tổng cộng hết 1800 cống hiến.”
Khóe miệng Bạch Vũ co rút, quả nhiên là dược liệu hiếm thấy, thật là đủ đắt tiền. Thật ra nàng có 1800 cống hiến, nhưng nàng còn muốn đổi một ít linh quả hệ Kim, làm đồ ăn cho Tiểu Bạch, hơn nữa nếu không đủ cũng chỉ có thể đổi hai gốc cây này trước.
Bạch Vũ tìm một vài dược liệu có thể đổi, phát hiện có năm linh quả hệ Kim, đều là 300 năm.
Chế tác đồ ăn trưởng thành không cần năm quá cao, 300 năm, vậy là đủ rồi, hơn nữa năm quả vừa vặn cần 200 cống hiến, ở Công hội Triệu Hoán Sư cũng không thể lập tức mua được nhiều linh quả như vậy.
Bạch Vũ cảm thấy vận may của mình không tệ, lập tức đổi hai gốc cây dược liệu quý kia, còn có năm linh quả hệ Kim.
Đường chủ nghe được Bạch Vũ muốn linh quả hệ Kim cũng có chút kinh ngạc, thuộc tính linh quả không phải dùng để thăng cấp thì chính là dùng để chế tác đồ ăn trưởng thành, nhưng hình như Bạch Vũ không phải là Triệu Hoán Sư hệ Kim, sao lại muốn linh quả hệ Kim?
Nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, hắn chỉ phụ trách đổi, về phần dùng như thế nào, hắn không xen vào.
Hắn nhận 2000 cống hiến của Bạch Vũ, dùng hộp ngọc tinh xảo đặt hai gốc dược liệu vào giao cho Bạch Vũ, đang chuẩn bị đóng gói năm linh quả đưa cho Bạch Vũ, một bàn tay vỗ vào trên bàn, lạnh lùng ngăn cản, nói: “ Năm linh quả này ta muốn.”
Bạch Vũ quay đầu, nhìn thấy một nam tử cao hơn một cái đầu so với nàng, đang đứng ở phía sau nàng, nam tử bộ dáng tuấn lãng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, thờ ơ không lộ vẻ gì, đôi mắt hẹp dài có thần, lộ ra ngạo nghễ tự cao tự đại.
Đường chủ nhìn thấy hắn, vui tươi hớn hở nở nụ cười: “Thì ra là Tiểu Tả, lần này thời gian ra ngoài hơi dài.”
“Ừ. Đường chủ, đừng gọi ta là Tiểu Tả.” Nam tử lạnh nhạt lên tiếng, sắc mặt có chút đen.
“Được, được. Tả Khưu Lan, ngươi muốn năm linh quả, đã có người muốn, ngươi xem. . . . . .”
“Tặng cho ta.” Tả Khưu Lan nhìn về phía Bạch Vũ, mở miệng hoàn toàn là mệnh lệnh.
Bạch Vũ nhíu mày, thì ra vị này chính là đại đệ tử Tả Khưu Lan được Cung chủ thu trong truyền thuyết, khó trách ngạo khí đầy người. Chẳng lẽ muốn này nọ không nên từ từ nói sao? Khẩu khí như vậy ở nơi này là muốn cái gì?