Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 725: Chương 725: Minh hải 2




Địa hình đáy biển gập ghềnh; sơn mạch, bình nguyên, nham lâm (nham= đá, lâm=rừng)... cái gì cần có đều có, đáy biển còn có một lượng lớn san hô và hải tảo nằm rải rác, muốn trốn vẫn rất dễ.

Bạch Vũ mới vừa tìm ra được chỗ trốn, đứng lên nghỉ một chút, yên tĩnh tu luyện, chợt nghe thấy giọng nói yểu điệu của Ngọc Ưu Liên từ trong bóng tối truyền đến: “Muội muội à, ngươi đang muốn tìm một vị trí, đột phá thành Thần Hoàng sao?”

Giọng nói của Ngọc Ưu Liên nhẹ bổng, phảng phất từ bốn phương tám hướng truyền tới, hoàn toàn không có cách nào phán đoán phương hướng được.

Lòng Bạch Vũ căng thẳng, lập tức thu hơi thở của bản thân lại, ngừng hành động.

Quả thật là nàng tính tìm một chỗ đột phá thành Thần Hoàng, chỉ có trở thành Thần Hoàng, nàng mới có năng lực thoát khỏi những oan hồn Đại Đế này đuổi giết, mới có khả năng hóa giải oán khí của những oan hồn này, cũng không cần phải trốn Ngọc Ưu Liên nữa.

Năm năm này, linh lực nàng tích lũy đã đủ hùng hậu, nhưng cảnh giới của nàng vẫn tăng lên quá nhanh, nàng vừa trở thành Đại Đế đỉnh cấp không bao lâu, còn chưa kịp thử đột phá trở thành Thần Hoàng.

Nàng cũng không nghĩ tới trận quyết chiến cuối cùng sẽ đến nhanh như vậy.

Nếu Thượng Quan Vân Trần không xua vạn thú tập kích Vân Kiếm Tông, nàng không có cách nào chống lại, chứ nếu không thì nàng sẽ không bại lộ đại quân mãnh thú, đánh sâu vào Sáng Thế Thần Điện, khơi dậy trận quyết chiến cuối cùng nhanh như vậy.

Giọng nói của Ngọc Ưu Liên tiếp tục truyền đến: “Muội muội, ngươi đừng tưởng rằng ngươi thu hơi thở thì ta sẽ không cảm nhận được ngươi. Ở trong vùng minh hải lặng như tờ này, chỉ cần có một chút sinh khí cũng sẽ thật rõ ràng, ta biết ngươi ở đâu.”

Ầm - -

Một đường sóng biển dâng lên cuồn cuộn, mang theo khí thế dời non lấp biển, đập vào như sóng thần, đó chính là một đường linh khí mà Ngọc Ưu Liên ngưng tụ toàn lực.

Bạch Vũ không dám cứng rắn chống lại, cũng không thể gọi Triệu hoán thú ra ở trong minh hải, cho dù là Triệu hoán thú mãn cấp cũng không chịu nổi oán khí tử vong tràn ngập trong minh hải, nàng chỉ có thể né tránh.

Nàng phất tay đẩy nước biển phía trước ra, rời khỏi chỗ ban đầu nhanh đến mức chỉ còn tàn ảnh.

Uy lực một kích đột nhiên xuất hiện của Ngọc Ưu Liên làm người ta hoảng sợ, cắt chỗ nàng đứng thành một cái động lớn tối như mực, vô số nước biển điên cuồng tuôn vào, hình thành một cái lốc xoáy làm cho người ta sợ hãi.

Bạch Vũ hít một hơi lạnh, thêm Đại Địa Hộ Thuẫn vào trên người, nhanh chóng chạy đi.

Ngọc Ưu Liên cảm thấy được nước biển dao động, lập tức đuổi tới, giữa hai người ra hơn mười chiêu. Động tĩnh lớn dẫn đến hàng loạt oan hồn tụ tập đến.

“Nơi này có người sống, có thể ăn không?”

“Không được, ăn thì sẽ không biết là ai hại chết chúng ta.”

“Các nàng biết là ai hại chết chúng ta sao?”

“Hỏi một chút chẳng phải sẽ biết, nếu không biết thì ăn.”

Càng ngày càng nhiều oan hồn tụ tập đến, vây quanh hai người.

Lúc vừa mới bắt đầu, Ngọc Ưu Liên không để ý tới chút nào, cả người đánh văng toàn bộ oan hồn chung quanh ra, một lòng thầm nghĩ nhanh chóng giết chết Bạch Vũ, nhưng từ lúc oan hồn càng ngày càng nhiều, hơn nữa toàn bộ đều là oan hồn cảnh giới Đại Đế, còn mang đến oán khí cực đoan khủng bố, nàng ta cũng bắt đầu bị thương.

Tuy rằng vô số oan hồn đồng loạt xông lên không dùng linh thuật gì, lại điên cuồng nhào lên, quyền đấm cước đá, vây quanh tầng tầng.

Bạch Vũ cũng bị tấn công, chẳng qua cảnh giới của nàng thấp hơn Ngọc Ưu Liên, đều là cảnh giới Đại Đế giống như những oan hồn này, oan hồn vây quanh nàng ít hơn rất nhiều.

“Dừng tay! Các ngươi muốn biết là ai hại các ngươi? Là ai giết chết các ngươi và đệ tử các ngươi sao?” Ngọc Ưu Liên thét chói tai ngăn bọn họ lại, hồi phục các miệng vết thương đầy người, âm trầm nói.

“Ngươi biết?” Bọn họ lập tức dừng tay, có chút nghi ngờ nhìn nàng ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.