Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 370: Chương 370: Mộc Thiên Tịch, kế hoạch (2)




Bạch Vũ thật sự đói bụng, tính cật hóa phát tác, cầm lấy đũa bắt đầu ăn.

Nếu nam nhân có đôi mắt đào hoa kia đã không giết nàng, bây giờ chắc chắn cũng sẽ không tính độc chết nàng, hương vị của những món ăn này cũng không tệ lắm, ăn trước rồi nói.

Nàng ăn hết sạch, ăn uống no đủ, mới thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng.

Trang Nô ở bên cạnh nhìn, khóe miệng muốn rút gân, tóm lại là vị này có biết hoàn cảnh lúc này hay không? Không nói đến bị một người không quen biết bắt cóc, sợ hãi ăn không ngon, cũng không nên không quan tâm mà ăn ngon như vậy chứ?

Chờ Bạch Vũ ăn xong, đầu hắn đầy vạch đen dẫn Bạch Vũ ra khỏi phòng, leo qua một đoạn bậc thang, đi tới một hoa viên tràn đầy ánh sáng mặt trời.

Bạch Vũ quan sát bốn phía, vốn cái phòng lúc trước nàng ở là trong một tầng hầm ngầm, khó trách lại bị bịt kín như thế. Ngược lại, hoa viên này không tệ, xa xa còn có không ít quần thể kiến trúc xanh vàng rực rỡ, rõ ràng chính là một tòa cung điện vô cùng hoa lệ.

Đình nhỏ bên trong hoa viên, nam tử có đôi mắt đào hoa đã trói nàng đang thong thả đứng ở nơi đó, hắn đổi một bộ áo bào dài màu tuyết trắng, đang thưởng thức một cây dao găm lóe lên ánh sáng sắc bén ở trong tay.

Trước mặt hắn còn có ba người đang bị giày vò, khuôn mặt không chút thay đỏi nhìn bọn thị vệ, đứng ở một bên.

“Nói một chút xem, chủ tử sau lưng là ai?” Nam tử có đôi mắt đào hoa cười tít mắt nhìn ba người, giọng điệu thương lượng nghiêm chỉnh.

“Thuộc hạ bị oan, thuộc hạ vẫn nguyện trung thành với Vực Chủ, chưa từng phản bội...” Nam nhân bị đánh tàn nhẫn kia luống cuống hét lên.

Nam nhân mắt đào hoa nở nụ cười: “Không phản bội, vậy sao tin tức của Vực Thanh Trần ta có thể bị lộ ra ngoài?”

Hắn nói xong, giơ tay chém xuống, trực tiếp chặt bỏ một cánh tay của người nọ: “Nói, còn ai là người của các ngươi nữa?”

“Không có...” Người nọ bị đau, lăn lộn trên mặt đất.

“Nếu không chịu nói, vậy thì không cần thiết phải giữ cái lưỡi lại rồi.” Tay hắn nắm cằm người nọ, vung dao găm lên, liền cắt lưỡi của người nọ.

Hắn lắc lắc vết máu dính đầy trên dao găm, kiểm tra một ít vết máu mà mình không cẩn thận bắn tung tóe trên áo khoác, hơi nhíu mày: “Thật đáng ghét, làm dơ áo khoác của ta, dẫn xuống nấu chín cho mãnh thú ăn.”

Thị vệ lập tức tiến lên kéo người đầy máu tươi kia xuống.

Hai người khác đã bị dọa đến choáng váng, lạnh run nhìn bóng dáng màu trắng trước mặt, một chữ cũng không nói nên lời.

Nam tử nheo đối mắt đào hoa lại liếc nhìn bọn họ, vung tay lên, hai người cũng kêu thảm, sau đó bị kéo xuống.

Hắn quay sang, nhìn thấy Bạch Vũ, cười đi tới: “Thức dậy rồi sao?”

Nụ cười dịu dàng, đẹp đẽ làm cho người ta rất khó coi hắn và tên ma quỷ khát máu vừa rồi là một, Bạch Vũ không nhịn được, toàn thân nổi lên da gà, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai?”

“Tại hạ là Mộc Thiên Tịch.” Hắn bước từng bước chậm rãi đến bên cạnh, áp sát vào Bạch Vũ, ngửi hương thơm trên người Bạch Vũ.

Bạch Vũ hơi nhíu mày: “Không biết.”

Nhất thời, ánh mắt của Mộc Thiên Tịch âm trầm, tự tay nâng cằm Bạch Vũ lên: “Dựa theo quan hệ huyết mạch, muội nên gọi ta một tiếng đường huynh.”

“Đường huynh?”

“Rất ngoan.”

“...” Ngoan cái đầu ngươi! Bạch Vũ chặn cánh tay hắn đang vuốt ve: “Ngươi đừng tưởng rằng bộ dạng đẹp thì có thể lừa ta, ít nhất ta còn nhớ rõ, vạn năm trước, phụ thân ta họ Ngọc.”

Ngọc Ưu Liên cùng họ với phụ thân, mà nàng có được huyết mạch Thần Sáng Thế, theo họ mẹ, họ Bạch tên Vũ.

“Ta là một dòng bên của tộc phụ thân muội, rất nhiều năm trước đã ở riêng, tự mình phát triển, nhưng quả thật ta chính là đường huynh của muội.” Mộc Thiên Tịch giải thích rất kiên nhẫn.

Bạch Vũ cực kỳ không nể mặt trừng mắt nhìn hắn: “Dòng bên? Ở riêng? Đó là thân thích xa mà tám gậy tre cũng không đánh tới được. Ngươi dựa vào cái gì mà nói ngươi là đường huynh của ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.