Bạch Vũ hít sâu một hơi, nàng cũng không nghi ngờ lời nói của Thượng Quan Vân Trần.
12 thanh phi đao đã đánh nát Đại Địa Hộ Thuẫn của Tiểu Hôi, công kích như vậy rất khủng bố.
Bây giờ lực phòng ngự của Tiểu Hôi đã cao tới 90 điểm, sức chịu đựng cũng còn 88 điểm, hơn nữa nó tu luyện Kim Cương Phách Thể, lực phòng ngự có thể tăng gấp bội, sức chịu đựng của Hộ Thuẫn cũng gần 200, đã dễ dàng bị đánh nát như vậy !
Nàng nhìn 36 ngọn phi đao điên cuồng đâm loạn trên người bốn con Triệu hoán thú.
Tiểu Thanh chỉ có thể không ngừng đánh rớt, ngọn lửa của nó không hề có chút tác dụng gì với phi đao.
Oản Lý Băng Sương của Băng Hồ có thể đông cứng phi đao lại, nhưng vô dụng, chỉ đông lại, không thể hủy diệt, cũng chỉ có thể luôn luôn tránh né không dứt.
Tiểu Bạch cũng không bắt được những phi đao này.
Trảm Nguyệt ở trong lòng Bạch Vũ, cũng không thể không đành chịu, chỉ có thể dùng Khô Mộc Phùng Xuân giúp bọn nó khôi phục ở lúc bọn nó bị thương.
Những phi đao này khéo léo linh hoạt, tốc độ nhanh như tia chớp, vô cùng cứng rắn, chúng có thể tránh né công kích từ Triệu hoán thú rất dễ dàng, tìm đúng chỗ yếu nhất để tấn công, thậm chí chúng còn có thể phối hợp lẫn nhau.
Vẻn vẹn 36 ngọn phi đao, mỗi một chuôi đều là một thứ vũ khí chém giết lợi hại.
Bạch Vũ thật không rõ sao Thượng Quan Vân Trần đồng thời khống chết được 36 phi đao, còn khống chế tốt như vậy? Từ khi nào hắn ta luyện được tuyệt kỹ như vậy?
Bạch Vũ đang suy nghĩ, bỗng nhiên Trảm Nguyệt từ trong lòng nàng nhảy ra, mạnh mẽ nhấc chân lên.
Bạch Vũ ngẩng đầu, không biết từ lúc nào phi đao lại lặng yên không một tiếng động bay tới cố ép nàng, Trảm Nguyệt phát hiện kịp thời, một chưởng đánh bay một thanh.
Vẫn còn một thanh nhanh chóng nghênh diện đâm tới Bạch Vũ.
Ánh mắt như nước của Bạch Vũ dao động, thân người nhanh chóng lùi lại, gắt gao nhìn chằm chằm phi đao bay vụt đến.
Ngọn lửa khủng bố nổ tung, cùng với chưởng phong Phách Thiên Liệt ầm ầm đánh ra.
Phi đao Lưu Ly xông qua Lưu Hỏa, ngọn gió sắc bén bổ chưởng phong ra, đâm về phía Bạch Vũ với thế không thể đỡ. Lưỡi đao lóe lên mũi nhọn lạnh băng, còn dính vết máu, tiếng đao thông suốt, hưng phấn chiến đấu giống như đã nhiều năm rồi mới được thấy lại ánh mặt trời.
“Hỏng bét!”
“Công chúa!”
Mọi người đang xem cuộc chiến ào ào đứng dậy, trừng lớn mắt nhìn về phía Bạch Vũ. Vẻ mặt đám người Ám Lân đại biến, mọi người ở Viện Trưởng Lão càng hoảng sợ muốn bổ nhào lên lôi đài, nhưng hoàn toàn không kịp.
“Bạch Vũ, đáng tiếc, nếu ngươi bằng lòng trở về cùng ta thì sẽ không phải chết rồi.” Thượng Quan Vân Trần thở dài một tiếng, trong mắt lại tràn đầy ý tiếc hận.
Ầm - -
Phi đao Lưu Ly đánh nứt băng Bạch Vũ đông kết lại, đục thủng một tầng Đại Địa Hộ Thuẫn mà Bạch Vũ thêm vào cho bản thân, mắt thấy sẽ đâm vào cổ họng Bạch Vũ.
Lôi đài bên kia, mặt Dạ Quân Mạc lạnh như sương, áp lực quanh thân lạnh tới cực điểm, nộ khí hủy thiên diệt địa dựng lên, bỏ Ngọc Ưu Liên lại, bóng dáng như du long đi thẳng đến chỗ Bạch Vũ.
“Đừng!” Đột nhiên Bạch Vũ mở miệng, vươn hai ngón tay, nhẹ nhàng kẹp lại, cái chuôi cuồng ngạo khát máu này, phi đao thế không đỡ nổi lại bị Bạch Vũ nhẹ nhàng kẹp lấy.
Nhất thời, sắc mặt mọi người vừa mới sợ hãi trở nên kỳ dị.
Không phải phi đao này rất lợi hại sao? Ngay cả phòng ngự của Ngũ Hành Bạch Hổ và Đại Địa Hôi Hùng cũng có thể đục thủng, sao đến trên tay Bạch Vũ, đã bị Bạch Vũ bắt được? Chẳng lẽ phi đao này tấn công còn phải nhìn người?
Thượng Quan Vân Trần khó tin nhìn chằm chằm phi đao trong tay Bạch Vũ, phẫn nộ rống to: “Ngươi đã làm gì?”
Bạch Vũ đùa nghịch phi đao trong tay, mỉm cười: “Thì ra phi đao này đã nuôi ra sinh mệnh, có đao hồn rồi.”