Sau khi Dạ Quân Mạc dẫn nàng đi xem qua phòng ở, liền ở ỳ trong phòng nàng không đi.
Bạch Vũ nháy mắt mấy cái, “Không phải ngươi nói tới để bế quan sao? Ở trong lầu các cũng vẫn sẽ bị quấy rầy sao?”
“Sẽ không, ta chỉ muốn hấp thu lực lượng bên trong Vẫn Thạch, không cần tuyệt đối im lặng.” Dạ Quân Mạc nắm lấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại của Bạch Vũ, tâm tình sung sướng, “Lúc hấp thu không đúng sẽ xảy ra tai họa, nàng là Y sư, nếu ta có chuyện gì không hay xảy ra. . . . . .”
Bạch Vũ không đợi hắn nói xong liền che miệng của hắn lại, căm tức trừng mắt nhìn hắn, “Cái gì mà không hay xảy ra, sao ngươi không nói điều gì đó may mắn? Ngươi từ từ tu luyện hấp thu, mỗi ngày ta tới bắt mạch giúp ngươi, cam đoan ngươi không có việc gì.”
Dạ Quân Mạc nhìn dáng vẻ Bạch Vũ khẩn trương, độ cong của khóe miệng càng giơ lên, kéo nàng đến bên cạnh, thản nhiên hỏi: “Thích nơi này không?”
“Thích.” Bạch Vũ tựa vào vai hắn, trong lòng chảy qua một tia lo lắng nói không nên lời. Vì sao Dạ Quân Mạc cần cố ý chạy đến đỉnh Vô Danh để bế quan, căn bản là vì nàng mà đến, không phải cái gì nàng cũng đều không hiểu.
“Thích là tốt rồi, về sau việc tu luyện của nàng sẽ do ta đến dạy.”
Bạch Vũ ngẩng đầu, một bộ vẻ mặt đặc biệt mới lạ, “Đường đường là Mạc Điện lại làm Đỉnh chủ đỉnh Vô Danh? Không phải là ta nên cảm thấy đặc biệt vinh hạnh?”
Dạ Quân Mạc cạo cạo cái mũi nhỏ của nàng, “Ngoại trừ ta, không ai có năng lực dạy nàng.” Cũng không có tư cách dạy nàng.
“Được, về tu luyện ta nghe lời ngươi. Về chữa bệnh, ngươi nghe ta.” Bạch Vũ tỏ vẻ chính mình rất biết điều.
Phòng ở lầu các rất thanh lịch, tinh xảo, tất cả vật phẩm, mọi thứ đều có đầy đủ, cho dù Bạch Vũ không mang theo cái gì cũng có thể ở rất thoải mái, thậm chí thức ăn mỗi bữa cơm đều có thể thỏa mãn khẩu vị khéo léo của nàng.
Nhưng Bạch Vũ không quên là nàng chịu nợ mà vào ở, tuy nói một tháng sau nàng còn chưa đủ 400 cống hiến, Dạ Quân Mạc cũng sẽ không đuổi nàng đi, nhưng nàng vẫn quyết định muốn trả lại cống hiến.
Nàng đi đến Cống Hiến Đường, xem xét một chút nhiệm vụ sư môn, mới biết được cống hiến của Vô Trần Cung thật sự không dễ kiếm, phần lớn nhiệm vụ cho cống hiến đều ít đến đáng thương, một tháng có thể đạt được năm sáu chục cống hiến đã rất giỏi.
Đương nhiên, cống hiến khó có được, đồ vật có thể đổi cũng rất khó .
Vô Trần Cung đều đặt tài nguyên tu luyện tốt nhất ở Cống Hiến Đường, không bán ra bên ngoài. Cống hiến có thể đổi được rất nhiều dược liệu trân quý, linh khí, thiên tài địa bảo ở trên vị diện (đại lục) không có, còn có thượng phẩm linh thuật lục quốc tha thiết ước mơ.
Sở Giao Dịch quả thật có bán ra cống hiến, nhưng rất ít, hơn nữa vừa xuất hiện đã bị cướp sạch. Bạch Vũ dành ra 6 vạn tinh thể thứ phẩm, chỉ cướp được 5 cống hiến.
Bạch Vũ buồn bực thở dài, thế này thì lúc nào mới tích góp đủ 400 cống hiến? Đừng nói một tháng, nhất định nửa năm cũng không thể hoàn thành.
Lúc này, sắc mặt Tả Vũ cực kỳ khó coi chạy đến tìm nàng, “Ngươi có phiền phức.”
Tâm tình Bạch Vũ không tốt, đầu cũng lười nâng, “Lại xảy ra chuyện gì?”
Tả Vũ đưa một chồng giấy tới trước mặt nàng.
Bạch Vũ nhìn lướt qua, gân xanh trên thái dương hung hăng nhảy dựng, một đống giấy thật dày này, tất cả đều là thư quyết đấu! Một đám sư huynh, sư tỷ xem nàng không vừa mắt đưa ra quyết đấu với nàng, quyết đấu sinh tử!
“Tổng cộng có bao nhiêu?”
“Ba mươi hai cái, cái này vẫn chưa hết, khi ta tới còn nhìn thấy mười người đứng dưới đỉnh Vô Danh. Phần lớn nguồn gốc đều là đệ tử đến từ Bắc La, còn có rất nhiều tùy tùng Tòng Nguyệt Cầm.” Tả Vũ lo lắng nhìn nàng chằm chằm, “Ngươi định làm như thế nào?”
Thần sắc Bạch Vũ lạnh xuống.
Vô Trần Cung quy định mỗi người một ngày chỉ có thể tham gia một trận quyết đấu, mấy chục người cùng lúc đến tìm nàng quyết đấu, sắp xếp mỗi ngày một trận, hơn một tháng cái gì nên làm cũng không làm được. Nếu bị thương, còn phải mang thương thế xuất chiến, không thể ngừng lại, nhìn như công bằng một chọi một, kỳ thật chính là xa luân chiến (nhiều người đánh một người)!