Edit:V.O
”Sư phụ!” Bạch Vũ vội chạy qua, bùm một cái quỳ gối trước người Bạch Tử Quỳnh, cái mũi đau xót, nước mắt đã rơi xuống.
”Mau đứng lên, hài tử ngốc.” Bạch Tử Quỳnh cuống quít nâng nàng dậy, vuốt
cái trán của nàng, “Khóc cái gì? Không được khóc, hôm nay là ngày lành,
đồ nhi của ta có tiền đồ, trở về gặp ta.”
”Dạ, đồ nhi đã trở lại. Sư phụ, người trong khoảng thời gian này trôi qua thật sự là không tốt, người gầy.” Bạch Vũ nắm hai tay khô héo của Bạch Tử Quỳnh, đau lòng
nói.
”Nào có gầy? Ta cũng sẽ không bạc đãi chính mình.” Bạch Tử
Quỳnh đánh giá Bạch Vũ, trong mắt tràn đầy vui mừng, “Con mới thật sự là vất vả, chỉ mới nửa năm ngắn ngủi đã tu luyện thành Triệu hoán sĩ đỉnh
cấp, không hổ là đồ đệ của ta. Tướng số của ta đoán mệnh đúng là chuẩn,
nói con 16 tuổi có thể thức tỉnh linh mạch, có thể thức tỉnh linh mạch!”
Bạch Vũ đỡ trán, người có thể không đề cập tới chuyện tướng số không? Thực là phá hỏng không khí.
”Sư phụ, chờ người giải trừ khế ước trên người, người cùng con quay về Đông Nhạc đi.” Bạch Vũ ôm cánh tay Bạch Tử Quỳnh, cười hì hì kéo bà đi vào
thư các.
Sắc mặt Bạch Tử Quỳnh bỗng nhiên trầm xuống, “Giải trừ
khế ước? Ta nói qua phải giải trừ khế ước với Bắc La khi nào? Đó là tổ
tiên ta định ra, không thể tùy tiện sửa đổi.”
Bạch Vũ ngu ngơ tại chỗ, “Nhưng không phải sư phụ đã sớm muốn rời đi sao? Bắc La Quận Vương lợi dụng người, lại đề phòng người khắp nơi, Bắc La đối với người mà
nói chính là một cái lồng giam.”
”Nói bậy! Bắc La Quận Vương hứa
cho ta vị trí Quốc sư, ta thay hắn làm việc là điều nên làm.” Đáy mắt
Bạch Tử Quỳnh hiện lên tàn khốc, giống như gió lạnh trời đông giá rét
thổi qua lạnh thấu xương,thổi về phía Bạch Vũ.
Trong lòng Bạch Vũ căng thẳng, nàng từ nhỏ đến lớn Bạch Tử Quỳnh ngay cả mắng nàng một câu cũng đều không nỡ, nàng chưa từng thấy bộ dạng Bạch Tử Quỳnh nghiêm
khắc như vậy.
Nàng cẩn thận hỏi thăm, “Sư phụ, không phải là
trong lòng người có chuyện gì buồn khổ đó chứ? Có phải Bắc La Quận Vương uy hiếp người? Con đã thỉnh cầu Vô Trần Cung đến giải trừ khế ước,
người không cần phải quản chuyện của Bắc La Quận Vương.”
”Không
có người uy hiếp ta, là ý của ta.” Bạch Tử Quỳnh nhăn mặt, ngồi vào bàn, nói lời thấm thía: “Tiểu Vũ, con rốt cuộc vẫn là lớn lên ở Bắc La. Con
không thể rời đi Bắc La, nơi này là cố hương của con.”
Sau một
lúc lâu Bạch Vũ cũng không biết nên nói cái gì, Bạch Tử Quỳnh trước mắt
giống như là đã thay đổi thành một người khác, xa lạ đến mức nàng sắp
không nhận ra.
”Như vậy đi, con gọi Bắc Thần Phong cùng Vô Trần
Cung tới đây, ta tự mình nói vói bọn họ. Con đã thỉnh cầu Vô Trần Cung,
chung quy cũng phải cho người ta một cái công đạo.” Bạch Tử Quỳnh không
phát hiện Bạch Vũ thất thần, vẻ mặt ôn hoà vỗ vỗ bả vai nàng.
Bạch Vũ phục hồi tinh thần lại, cả người phát lạnh. Mới hơn nửa năm không
gặp, vậy mà suy nghĩ của sư phụ đã hoàn toàn thay đổi, mấy ngày nàng
không ở đây, Bắc La Quận Vương và Bắc Thần Phong rốt cuộc đã làm gì bà? !
”Sư phụ, người thật sự không muốn rời đi Bắc La, muốn tiếp tục ở lại chỗ này làm Quốc sư?”
”Đương nhiên. Con còn thất thần làm gì, nhanh đi gọi Bắc Thần Phong tới. Nếu
đã trở lại, gả cho Tam hoàng tử. Lúc trước, quả thực là hắn phải xin lỗi con, đều là lỗi của Bách Lý Vân Diễm, hiện tại Bách Lý Vân Diễm đã bị
phế, các con phải sống thật tốt.”
Bạch Vũ giống như bị sét đánh,
vậy mà sư phụ còn muốn nàng gả cho tên cặn bã Bắc Thần Phong kia! Nếu
không phải nàng ở cùng sự phụ 16 năm mới xác định rõ người trước mắt
chính là sư phụ nàng, nếu không nàng quả thực hoài nghi sư phụ bị người
thế thân mạo danh.
”Không cần kêu, ta đã đến rồi đây.” Bắc Thần
Phong cười hớ hớ từ ngoài cửa đi vào, một bộ dạng người khiêm tốn, đi
đến bên cạnh Bạch Vũ, “Bạch Vũ, nàng cũng nghe thấy, Quốc sư đồng ý gả
nàng cho ta, chúng ta cũng không thể phụ lòng ý tốt của bà ấy.”