Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 442: Chương 442: Thần Vực, chìa khóa (2)




Bạch Vũ và Phục Mãn, Tử Như, Tư Minh, Công Tôn Ưởng thì ở lại Đại lục Hiên Thổ, mười người tiến vào Đại lục Hiên Thổ được phân đều hai bên, Ám Dạ Đế Quốc và Sáng Thế Thần Điện, mỗi bên năm người.

Khoảng thời gian thi đấu tuyển chọn tương đối chuẩn, mọi người nghỉ ngơi xong, vừa đến đúng lúc từng người vào cổng, cổng vào trên không của Thần Vực ở Bát Đại Thế Giới đã hiện ra rồi.

Dạ Quân Mạc và Thượng Quan Vân Trần đều không đi, liền ở lại chỗ này, tự mình tiễn người đi vào.

Đương nhiên người có thể được bọn họ tự mình đưa vào chính là đệ tử hai bên coi trọng nhất. Bạch Vũ không khỏi quan sát năm người ở đối diện.

Trong đó có một người chính là thiếu niên tóc xanh đánh cùng với Bạch Vũ, tên là Luật Viên Kiệt. Đội trưởng là ca ca của hắn ta, Luật Viên Giang, cũng có màu tóc xanh y hệt, tính tình nghiêm túc hơn so với Luật Viên Kiệt, trong thời gian chờ cổng vào mở ra, một chút biểu cảm cũng không có.

Bạch Vũ nhìn một lúc lâu đến mức nghi ngờ Luật Viên Giang có phải là một tên mặt than (ý nói kiểu gương mặt bị tê liệt, không hề có biểu cảm) hay không, chỉ có một vẻ mặt này.

“Không được nhìn.” Dạ Quân Mạc nhẹ nhàng nhéo cái mũi nhỏ của Bạch Vũ.

Bạch Vũ phục hồi tinh thần lại, cau mày: “Vì sao?”

“Không được nhìn nam nhân khác.”

“...” Khóe miệng Bạch Vũ giật giật: “Cổng vào mở ra rồi hả?”

“Ừ, đã ném tám tòa kiến trúc vào. Thần vực giống như trước đây, không chút khách sáo, nuốt toàn bộ.” Dạ Quân Mạc nhéo nhéo tay nàng: “Nhưng ta không biết sau khi nàng tiến vào Thần Vực sẽ có thể có phản ứng gì hay không, có thể khác trước kia hay không. Sau khi nàng vào phải ngàn vạn cẩn thận, bên trong không thể truyền âm ngàn dặm được, ta không thể liên lạc được với nàng.”

“Không cần lo lắng cho ta, không gian này là của ta, không ai càng quen thuộc nó hơn ta.” Ngược lại, Bạch Vũ cầm tay hắn, dẫn theo đám người Tử Như nhảy vào cổng vào.

Bạch Vũ chỉ cảm thấy trước mặt chợt lóe lên ánh sáng trắng, năm người bọn họ liền rơi vào trong một khu rừng nhỏ. Đám người Luật Viên Giang lại biến mất, rõ ràng không rơi xuống cùng một chỗ với bọn họ.

Bạch Vũ nhẹ nhàng thở ra, nếu vừa vào tới liền đấu với đội ngũ cực mạnh của Sáng Thế Thần Điện, cho dù có thể chạy trốn cũng chắc chắn sẽ phải hao binh tổn tướng.  May mà Thần Vực yên lặng ném năm người trong đội bọn họ đến cùng một chỗ, năm người bọn họ không bị tách ra.

“Đây là đâu?” Tử Như vẫn nhìn ngắm chung quanh, cảnh giác gọi Hồng Nguyên Phi Yến ra, tuần tra bốn phía.

“Hẳn là ở bên ngoài Thần Vực.” Bạch Vũ bĩu môi. Dựa theo trí nhớ của nàng, nơi này là khu vực sát biên giới Thần Vực nhất, trước kia nàng cũng chưa từng đến nhìn thử nơi này.

So với dải đất trung tâm, nơi này có linh khí loãng, không có bất kỳ dược liệu và mãnh thú gì đáng giá để nàng chú ý, vậy thì nàng tới nơi này để làm gì chứ?

“Nhanh nhìn kìa, là linh quả 500 năm, cả một cây đều là linh quả 500 năm!” Tư Minh ngạc nhiên chỉ vào cây linh quả bên cạnh.

“Còn có Thất Tinh Linh Chi, ít nhất 600 năm.” Công Tôn Ưởng phẩy bụi cỏ, trong mắt cũng phát ra ánh sáng.

Phục Mãn cũng vui tươi hớn hở cầm một gốc cây giống như cỏ dại: “Hiếm thấy, nơi này lại có Du Linh Thảo! Không hổ là Thần Vực, nơi nơi đều là bảo bối!”

Bạch Vũ che mặt, được rồi, thì ra mảnh đất sát biên giới mà nàng khinh thường cũng có rất nhiều dược liệu, tuy nhiên niên đại có vẻ thấp.

Ầm - - -

Một trận tiếng vang tựa như sấm rền vang vọng nơi phía chân trời, bỗng nhiên trên bầu trời xuất hiện một cánh cửa khổng lồ. Ánh vàng rực rỡ, giống như mặt trời phát ra ánh sáng hừng hực.

Cùng lúc đó, không biết từ lúc nào trong tay Bạch Vũ đã xuất hiện một thanh chìa khóa màu xám.

Đám người Tử Như, mỗi người cũng có một cái.

“Chìa khóa này là có ý gì? Chẳng lẽ là dùng để mở cánh cửa trên trời kia ra?” Tử Như hơi nhíu mày, nhìn lên cánh cửa to lớn vàng son lộng lẫy trên bầu trời.

“Đúng, nhưng cũng không phải.” Bạch Vũ ngắm nghía thanh chìa khóa nhẹ bay bay: “Bây giờ, có thể thanh chìa khóa này cũng không mở ra cánh cửa kia được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.