Tiếng động cửa ra của Bảo tháp chín tầng mở ra không nhỏ, Dạ Quân Mạc luôn luôn chú ý, đương nhiên sẽ phát hiện.
Vừa có động tĩnh, hắn đã lập tức dẫn hai hài tử đi đến bên này, chỉ cần không có người cố gắng khống chế cơ quan trên đường, với hắn mà nói rất dễ dàng.
Hơi thở trên người hắn tăng vọt, linh khí dung nhập vào trong sương mù, rất nhanh đã phát hiện cửa ra bị che dấu, lúc này cửa ra đã hoàn toàn mở rộng.
Ngọc Ưu Liên thấy thế, nóng vội gọi Triệu hoán thú ra ngăn cản Dạ Quân Mạc, bản thân lại chạy về phía cửa ra. Dạ Quân Mạc cũng lập tức gọi bốn con Triệu hoán thú ra hết, bay lên ngăn cản Ngọc Ưu Liên rời đi.
Hai người lại bắt đầu đại chiến, chấn động khiến phía trên lắc lư kịch liệt, người bên ngoài lại nhìn thấy Bảo tháp chín tầng lắc lư kịch liệt, đột nhiên một con rồng khổng lồ bay ra từ lối ra ở đỉnh tháp.
Vẻ mặt Thượng Quan Vân Trần lạnh như băng, trong mắt tràn ngập thất vọng và sửng sốt, ra ngoài là rồng, Dạ Quân Mạc ra trước rồi hả? Không đúng, Triệu hoán thú của Dạ Quân Mạc là Thanh Long, con vật khổng lồ này lại có màu đen nhánh, vảy rồng cứng rắn phản xạ ra ánh sáng lạnh như băng dưới ánh mặt trời.
Chờ hắn ta cẩn thận nhìn rõ ràng, mới phát hiện tuy rằng hình thể của con rồng này khổng lồ, thật ra chỉ mới cấp 3!
Lúc này, Bạch Vũ ép lui Thượng Quan Vân Trần bằng một chiêu, bay về phía Hắc Long, Hắc Long dần dần thu nhỏ lại, hai hài tử khoác y phục tàng hình xuất hiện ở trước mặt mọi người, trực tiếp gục ở trong lòng Bạch Vũ.
“Mẫu thân, Mộ Vũ rất nhớ người.” Mộ Vũ làm nũng ở trong lòng Bạch Vũ.
Mộ Bạch cũng dựa vào Bạch Vũ không nói chuyện, đôi mắt như đá quý màu đen ngập nước nhìn nàng.
Bạch Vũ vuốt đầu hai hài tử, cực kỳ mềm lòng, nhưng nghĩ đến hai tiểu gia hỏa gạt nàng lén chạy đến, nên vẫn nghiêm mặt: “Nhớ ta? Nhớ ta nên lén chạy đến sao? Phụ thân các con đâu?”
“Cha còn đang đánh nhau với nữ nhân xấu xa ở bên trong, cha kêu chúng con ra trước.” Mộ Vũ quay đầu, ngón tay nhỏ bụ bẫm chỉ Bảo tháp chín tầng.
Ầm ầm ầm - -
Bảo tháp lại lắc lư một chút, lần này lắc lư còn kịch liệt hơn lúc đầu, toàn bộ tháp đều bắt đầu nghiêng, giống như sắp sập.
“Không đúng, sắp sập! Chạy mau!”
Mọi người đánh nhau ở chung quanh Bảo tháp phát hiện Bảo tháp chín tầng khổng lồ bắt đầu đổ về phía bọn họ, bốn phía hoảng loạn trốn chạy, hai bên giao chiến cũng sắp nguy.
Bảo tháp chín tầng thật sự ngã xuống, chắc chắn thân tháp không xuất hiện vết nứt, nhưng đã đập nát hơn một nửa thành trì, mặt đất dường như cũng chấn động vài cái, tạo nên bụi mù đầy trời.
Trên đường, Ngọc Ưu Liên lao ra từ trong bảo tháp, nhanh chóng phong kín cửa ra.
Ánh mắt Thượng Quan Vân Trần và các vị Tộc trưởng sáng lên, trong lòng vô cùng kích động. Tốt! Ngọc Ưu Liên đã ra ngoài, còn vây Dạ Quân Mạc, bọn họ vẫn còn có cơ hội!
Nhưng không chờ bọn họ vui vẻ xong, đỉnh tháp đã bị phá.
Chỗ Ngọc Ưu Liên phong tỏa bị chọc ra một lỗ thủng khổng lồ, một con Ngũ Hành Chu Tước cả người dấy ngọn lửa màu đen ngạo nghễ bay ra, Dạ Quân Mạc đứng trên thân Chu Tước, khí thế quân lâm thiên hạ phá tháp mà ra, Ngọc Ưu Liên phong tỏa hoàn toàn vô dụng với hắn.
Ngọc Ưu Liên hung hăng nghiến răng, hoàn toàn không dám ở lại, xoay người nhanh chóng đánh văng đám người Ngũ Vương đang vây công ra, xé ra một lỗ hổng, phá vòng vây bỏ chạy. Thượng Quan Vân Trần kịp phản ứng, hoảng hốt vội vàng đuổi theo.
“Đợi chúng ta nữa!” Tộc trưởng và các Trưởng lão phát hiện không đúng, đuổi theo sát phía sau, phá vòng vây.
Ngũ Vương cũng không ngồi không, Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần không ngăn được thì cũng thôi, nhưng có liều chết cũng phải ngăn cản đàn Trưởng lão này. Sau một trận triền đấu kịch liệt, Trưởng lão Sáng Thế Thần Điện chỉ chạy chưa tới 20 người, còn lại toàn quân đều bị diệt ở Bình Tây thành, trong đó bao gồm Ngọc Nhất Minh và phần lớn người Ngọc gia.