Lần này, bá bá phát đến mà không nghĩ đến nguy cơ truyền âm ngàn dặm bị phát hiện, chắc chắn sự việc rất khẩn cấp, trong lòng hắn quả thật lo lắng.
“Bọn họ đã phát hiện ra?” Dạ Quân Mạc hỏi.
Bạch Vũ nhoài người nằm sấp lên vai hắn, ngực mềm mại dính sát vào trên người hắn: “Thượng Quan ca ca vẫn còn đang tìm chàng, phát hiện có truyền âm ngàn dặm vào không gian Sáng Thế Thần, đã dẫn người tới. Nhưng không sao, chỉ cần ta không cho phép, bọn họ vĩnh viễn cũng không vào không gian Sáng Thế Thần được!”
Nhưng bọn họ sẽ luôn luôn trông chừng ở bên ngoài, cho đến khi bắt được Dạ mới thôi! Dạ muốn tiếp tục ở tại chỗ này, chỉ có thể tiếp tục ở trong không gian.
Từ lần đầu tiên Bạch Vũ tận mắt nhìn thấy Dạ Quân Mạc, chỉ biết hắn không phải là người có thể trói buộc.
Nàng quấn quít lấy hắn, dạy hắn độc thuật, nhưng nàng chưa từng nghĩ tới thật sự sẽ vây khốn hắn! Hắn là vương giả trời sinh, nên rong ruổi khắp thiên hạ, ngạo thị quần hùng. Vây cả đời hắn ở bên trong không gian nho nhỏ này, làm sao nàng nỡ lòng được!
Bạch Vũ suy nghĩ vòng vo vài lần, thương tâm quệt miệng, mũi hừ hừ hỏi hắn: “Nhưng chàng, chàng thật sự muốn trở về sao?”
Dạ Quân Mạc nhìn đôi mắt hồng hồng của nàng, môi mỏng lạnh lẽo bỗng nhiên hôn môi của nàng, dùng hết tất cả nhiệt tình nói cho nàng biết, hắn rất muốn ở lại. Hắn hỏi kèm theo hơi thở bá đạo, tiến quân thần tốc.
Bạch Vũ cảm nhận được hơi thở của hắn, hô hấp dồn dập, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng tràn đầy thương cảm: “Sau khi chàng đi rồi, có còn nhớ rõ ta không?”
“Nhớ.” Dạ Quân Mạc nghiêm túc nói ra một chữ, càng thêm kiên định hơn so với lời thề.
Bạch Vũ buông hắn ra: “Được rồi, ta cho chàng đi, trước khi đi hãy kết nối truyền âm ngàn dặm đi.”
Nàng gọi Ngũ Hành Bạch Hổ của bản thân ra, nó vừa xuất hiện liền khiến cho toàn bộ không gian đều tràn ngập áp lực rất nặng, hình thể khổng lồ có thể so với Bá Vương Long, có cảm giác chỉ cần một móng vuốt là có thể đập nát Tháp Ngũ Hành!
Đây là lần đầu tiên Dạ Quân Mạc nhìn thấy Triệu Hoán Thú của Bạch Vũ, Ngũ Hành Bạch Hổ mãn giai, quả nhiên khủng bố! Hắn gọi ra Ngũ Hành Chu Tước của bản thân, Chu Tước còn nhỏ, chỉ mới bằng cỡ khoảng một con diều hâu.
Hai Triệu Hoán Thú đều là thần thú Ngũ Hành, tùy tiện trao đổi một chút bằng truyền âm ngàn dặm.
Bạch Vũ kéo Dạ Quân Mạc ngồi lên trên lưng Ngũ Hành Bạch Hổ, tìm kiếm nửa ngày ở trong Bách Bảo Lâu, tìm ra một bộ trường bào màu trắng có bề mặt thô ráp, vô cùng không thu hút, đưa cho Dạ Quân Mạc mặc vào.
Dạ Quân Mạc lập tức liền biến mất ngay tại chỗ: “Đây là y phục Bạch Ngọc Ẩn Thân trong truyền thuyết?”
“Đúng vậy, vốn có hai bộ, bộ còn lại không cẩn thận bị Triệu Hoán Thú của ta đốt rồi, hiện tại chỉ còn một bộ như vậy.”
Dạ Quân Mạc: “. . . . . .” Thật sự là rất không cẩn thận !
Không gian bên ngoài Pháp Thánh Điện đã bị thị vệ vây đầy, bọn họ không dám tiến vào không gian Sáng Thế Thần, ngay cả tiến vào bậc thang của không gian cũng không dám vào, chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm bậc thang, dù sao cửa ra vào không gian Sáng Thế Thần chỉ có một cái, chỉ cần nhìn chằm chằm thật kỹ ở nơi này thì sẽ không có vấn đề.
Sắc mặt Thượng Quan Vân Trần lạnh xuống, ngón tay hạ xuống một chút gõ vào trường kiếm bên hông, con ngươi anh khí, thâm thúy mà u ám nặng nề, lộ ra sắc bén như có như không, cao cao tại thượng nhìn lên cửa không gian.
Hắn phong tỏa toàn bộ Sáng Thế Thần Điện, ngày đêm truy tìm thích khách lẻn vào ám sát Sáng Thế Thần Điện, rất vất vả mới phát hiện ra manh mối truyền âm ngàn dặm, không nghĩ tới cuối cùng lại hướng về không gian Sáng Thế Thần!
Nơi này không phải ai muốn tiến vào cũng được, nếu như không có Bạch Vũ cho phép, thích khách kia làm thế nào có thể đi vào được?
Trong con ngươi của Thượng Quan Vân Trần hiện lên một chút cân nhắc, đã nhìn thấy Bạch Vũ cưỡi Ngũ Hành Bạch Hổ từ trên không gian đi xuống từ rất xa. Ngũ Hành Bạch Hổ không nhanh không chậm đi xuống cầu thang, cả người tỏa ra khí thế cường đại, vừa tiếp xúc gần với hơi thở bạo ngược đã cảm thấy đi đứng như nhũn ra.