Bạch Vũ ném đoạn kiếm trong tay xuống, cưỡi Ngũ Hành Bạch Hổ xuyên qua từ trong đám người đang quỳ, nhanh chóng rời đi.
Bạch Hổ nhanh chóng chạy như điên, cho đến khi rời khỏi phạm vi Sáng Thế Thần Điện.
“Ta chỉ có thể đưa chàng đến nơi này, chàng nhớ kỹ phải nhớ đến ta.” Bạch Vũ cởi y phục ẩn thân của Dạ Quân Mạc ra, một đôi mắt sáng rực phản chiếu khuôn mặt tuấn dật của hắn.
Dạ Quân Mạc kéo tay phải tràn đầy máu tươi của nàng, miệng vết thương trên lòng bàn tay sâu đến mức nhìn thấy xương, ở trên bàn tay nhỏ bé, mềm yếu không xương của nàng trông vô cùng dữ tợn và đáng sợ.
Trái tim của Dạ Quân Mạc giống như bị người nhéo chặt đến phát đau: “Đau không?”
“Đau, vô cùng đau!” Bạch Vũ ủy khuất chu cái miệng nhỏ nhắn: “Nhìn thấy ta bị thương, chàng phải nhớ ta nhiều hơn vài lần. . . . . .”
Dạ Quân Mạc: “Còn chưa đi, ta đã nhớ nàng.”
Bạch Vũ cảm thấy có một dòng nước ấm tuôn ra trong lòng, vết thương trên tay hình như không đau một chút nào.
Rốt cục Dạ Quân Mạc vẫn đi rồi.
Bạch Vũ giật mình đứng ở nơi Dạ Quân Mạc rời đi, đứng đã lâu rất lâu, giống như cả trái tim đều bị người trộm đi , mất mát khổ sở.
Trở lại Sáng Thế Thần Điện, Thượng Quan Vân Trần làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đã sớm rút toàn bộ thị vệ về. Hình như hắn nhìn thấy trên lưng Bạch Hổ có người nào khác, nhưng lại giống như không phát hiện ra, mặc kệ thế nào, hắn cũng không thể đi tranh cãi với Bạch Vũ.
Còn lại Bạch Vũ, là trái tim rộng lớn của nàng đã quăng chuyện này ra sau đầu, lòng nàng vẫn còn tràn đầy đau buồn vì Dạ Quân Mạc rời đi, làm sao còn nhớ rõ nàng đã hung tợn bẻ gãy bảo kiếm của Thượng Quan Vân Trần.
Chuôi kiếm này là do Thượng Quan gia góp nhặt kim khí quý hiếm hơn trăm năm mới để cho Luyện Khí Sư của Sáng Thế Thần Điện tạo ra được một tuyệt thế linh khí, kết quả lại dễ dàng bị Bạch Vũ dùng tay không bẻ gãy như vậy.
Khỏi phải nói Thượng Quan Vân Trần đa nghi và kín đáo bao nhiêu, nhưng chỉ có thể yên lặng chịu thiệt thòi này. Nếu để cho người ta biết hắn làm cho Bạch Vũ bị thương, còn quét thêm dấm chua nói thành hắn ám sát Bạch Vũ, vậy thì hắn sẽ không thể được tiếp tục ở lại Sáng Thế Thần Điện nữa.
Nhưng sau khi trải qua ngày hôm nay, hắn đột nhiên phát hiện, hắn cũng không hiểu biết Bạch Vũ như trong tưởng tượng của hắn, Bạch Vũ cũng không thích hắn như trong tưởng tượng của hắn.
Kiếm bị chặt đứt thì không sao, nhưng tình cảm của Bạch Vũ đối với hắn xảy ra vấn đề, đã không còn tuyệt vời nữa rồi.
Vì thế, qua hôm nay, Thượng Quan Vân Trần luôn luôn đi tìm Bạch Vũ, đưa tới các loại lễ vật không cần tiền, các loại câu nói lời ngon tiếng ngọt.
Bạch Vũ không cảm thấy Thượng Quan Vân Trần đối xử rất tốt với nàng, ngược lại cảm thấy có thể là hắn nhàn rỗi đến bị động kinh.
“Gần đây Pháp Thánh Điện không có chuyện gì sao?” Bạch Vũ không nói gì hỏi hắn.
“Ừ, gần đây trong Điện rất yên bình, trái lại Thiên Thánh Điện có chút vội vàng.”
“Việc gì?” Bạch Vũ tò mò hỏi.
“Đám người Ám Dạ Đế Quốc tụ tập quay về Đế Đô của bọn họ, Thánh Quân của bọn họ sẽ đăng cơ, Vương vị gần hai mươi năm cần phải có Tân Quân Vương.”
“Tân Thánh Quân? Là ai?”
“Không biết, Thiên Thánh Điện đang điều tra.” Những tin tức Thượng Quan Vân Trần nhắc tới không thăm dò được rõ ràng lắm, có chút phiền lòng.
Bạch Vũ chớp mắt một cái, Tân Thánh Quân? Vì sao lúc nàng và Dạ Quân Mạc nói chuyện phiếm, Dạ Quân Mạc cũng chưa từng nói đến? Là cố ý gạt nàng sao? Ô ô. . . . . .
Bạch Vũ có cảm giác rất buồn bực, nàng không muốn buồn bực một mình, vì thế mang buồn bực đi hỏi Dạ Quân Mạc: “Có phải Ám Dạ Đế Quốc của chàng có Quân Chủ mới không?”
Dạ Quân Mạc: “. . . . . . Ừ.” Hỏi rất thẳng thắn, hắn cũng không có ý giấu diếm, tin tức này cũng không lừa được.
“Là ai?”
Dạ Quân Mạc im lặng.
“Không thể nói sao? Cơ mật Đế Quốc?”
“Vì sao nàng lại muốn hỏi tới chuyện này?” Dạ Quân Mạc không cho là Bạch Vũ sẽ cố ý hỏi dò cơ mật từ hắn, nàng không có hứng thú đối với những thứ này.
“Bởi vì ta cảm thấy Thánh Quân này có thể có quan hệ với chàng.”